Mục lục
Độ Kiếp Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý thức của Thông Huệ lão tổ đã có chút mơ hồ, trong thức hải của lão như thể bị tiếng sấm xâm nhập, rung ầm ầm.

Ngũ tạng lục phủ của lão giống như đang bị lửa thiêu, huyết nhục cùng cốt cách đều hoàn toàn nát nhừ.

Đạo kiếm quang do lão khống chế vẫn hướng thẳng lên, nhưng nên đâm vào hướng nào, là đâm về thiên đạo mênh mông, mịt mờ, hay đâm về những kiếp vân kim sắc nặng như chì, chính lão cũng không biết.

- Oanh!

Cơ thể lão lại rung mạnh.

Đạo pháp kiếm không cách nào tiếp nhận công phạt của lôi kiếp, vỡ nát trên bầu trời.

Cùng lúc đó, mặt ngoài của Âm Lôi Tán giúp lão ngăn cản đại đa số kiếp lôi trong nhất tầng lôi kiếp cũng hoàn toàn nứt toác, nan dù vỡ nát cùng mặt dù rách bươm, rơi xuống trong tiếng sấm nổ ầm ầm.

Cũng ngay tại lúc này, Thông Huệ lão tổ lại cảm thấy áp lực nhẹ đi, đạo lôi quang màu xanh lam trong khí hải của lão vẫn luôn trấn áp trên đỉnh đầu Nguyên Anh đột nhiên bắt đầu tiêu tán, đầu óc đang ngu ngơ cũng đột nhiên tỉnh táo hơn hẳn.

"Lôi kiếp qua rồi sao?"

Cũng ngay trong nháy mắt này, lão cảm giác được một bóng người đã xuất hiện phía dưới Âm Lôi Tán.

"Chúng ta mau qua đó!"

Cùng lúc đó, trên bầu trời Hà Linh Tú quát khẽ với Ô Dương chân nhân.

"Hiện tại?"

Ô Dương chân nhân kinh ngạc, còn không kịp thôi động Hạch Chu, kiếp vân kim sắc trên bầu trời đột nhiên bắt đầu tiêu tán.

"Đó là kẻ nào!"

"Thiên kiếp đã qua, Thông Huệ lão tổ độ kiếp thành công?"

"Âm Lôi Tán, kẻ đó đi đoạt Âm Lôi Tán!"

"Lại có kẻ vào lúc này đi đoạt Âm Lôi Tán!"

Một loạt tiếng kinh hô ức chế không ngừng vang lên tại bốn phía bầu trời.

Ngay khi kiếp vân cùng lôi kiếp cấp tốc tiêu tán, tất cả mọi người đã phát hiện Âm Lôi Tán tàn phá còn chưa chính thức rơi xuống đất, thì đã bị kẻ khác đoạt vào tay.

Kiếp vân vẫn đang nhanh chóng tiêu tán, lượng lớn thiên địa linh khí liên tục không ngừng phun trào ở trung tâm độ kiếp.

Những thiên địa linh khí này dưới sự dẫn dắt của đạo vận cực kỳ huyền diệu, hình thành các loại bảo hoa, hình thành các loại cổ phù dị tướng huyền ảo khó tả.

Tuy nhiên lôi kiếp chấm dứt quá đột ngột, nhưng tất cả những điều này đều nhắc nhở tất cả những người có mặt tại đây, vào thời điểm mà trận lôi kiếp này muốn hình thần câu diệt Thông Huệ lão tổ, lại đột nhiên kết thúc. Thông Huệ lão tổ đã độ kiếp thành công, đang hấp thu hấp thu thiên địa Linh khí cùng lôi cương vỡ nát, tẩy luyện Nguyên Anh.

Không nói đến việc người ban nãy dám tiếp cận Thông Huệ lão tổ lúc thiên kiếp chưa kết thúc, lúc này đối mặt tu sĩ Nguyên Anh chính thức độ kiếp thành công, còn dám công khai cướp đoạt Pháp bảo như thế, quả thực bốn chữ to gan lớn mật cũng không đủ để hình dung.

"Khụ... khụ..."

Vương Ly xấu hổ ho khan hai tiếng.

Tuy nhiên đối diện ám hiệu, lúc xác định sư tỷ mình quả thật không phát bệnh, nhưng mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, trong tình huống hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, công khai cướp đoạt pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh vừa độ kiếp thành công, chuyện này dường như có chút quá đáng.

"Tu vi gì?"

"Luyện Khí Kỳ tầng thứ năm hay là tầng thứ sáu?"

Lúc này trên bốn phía bầu trời đã vô cùng xôn xao, đối mặt Thông Huệ lão tổ đã độ kiếp thành công, cho dù những Truy Kiếp Giả kinh nghiệm phong phú cũng không dám tùy tiện tới gần đỉnh núi, nhưng chuyện đó không ngăn cản bọn họ dùng đủ loại thuật pháp cùng quan khí pháp bảo quan sát đánh giá tu vi của Vương Ly.

"Hắn lại đang làm cái gì?"

Sau khi thi triển đủ loại thủ đoạn lại phát hiện Vương Ly tối đa chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng sáu đã cảm giác quá mức không thể tưởng tượng, kết quả khiến bọn họ càng thêm choáng váng chính là Vương Ly đang mò mẫm trên mặt đất cháy sém, hình như đang bắt đầu kiếm mảnh vỡ Pháp bảo.

"Sư tôn, người còn đang chờ cái gì, chờ qua năm sao?"

Hà Linh Tú nhìn Vương Ly đang bận rộn trên đỉnh núi phía dưới, đột nhiên cười ha ha.

Nhờ đó Ô Dương chân nhân cùng Thanh Dương chân nhân đang sững sờ mới kịp phản ứng.

Lúc này những tán tu kia cùng tông môn tu sĩ khác cũng không dám tới gần đỉnh núi nơi có Thông Huệ lão tổ, nhưng những người của Hoa Dương Tông bọn họ đương nhiên không cần lo lắng vì vậy sẽ chọc giận Thông Huệ lão tổ mà dẫn đến sự trả thù sau này.

Hai kiện phi độn pháp bảo của Hoa Dương Tông lập tức lao xuống như sao băng rơi.

Động tác của Vương Ly rất nhanh.

Đợi thần thức của hai tu sĩ Kim Đan Hoa Dương Tông như vật hữu hình quét ở trên người hắn, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ phụ do sư tỷ giao phó, thu thập mảnh vỡ của cổ kính màu xích hồng.

Dựa theo thói quen, đây là thời điểm sư tỷ hắn ra sân.

Nhưng Vương Ly liếc mắt đi chỗ khác, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người sư tỷ mình.

Hắn đột nhiên có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không chút do dự, lập tức đứng thẳng người, nhìn hai kiện phi độn pháp bảo của Hoa Dương Tông bay đến, bèn cất cao giọng nói: "Vãn bối Huyền Thiên Tông Vương Ly, không biết người tới là tiền bối phương nào?"

"Huyền Thiên Tông, Vương Ly?"

Ô Dương chân nhân cùng Thanh Dương chân nhân đều khẽ giật mình, trực giác cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, hình như từng nghe ở đâu rồi.

Hà Linh Tú sau lưng Ô Dương chân nhân vốn đang bộ cười ha hả ngây thơ vô số tội, nhưng lúc này đột nhiên ánh mắt sáng lên, giống như đã nghĩ ra điều gì đó.

"Vương Ly... cái tên này sao quen thuộc như thế."

"Đệ tử của Huyền Thiên Tông, Vương Ly! Đúng rồi, hắn không phải là đệ tử của Cô Phong Huyền Thiên Tông, không phải hắn có người sư tỷ tên là Lữ Thần Tịnh!"

"Chính là nữ tu sĩ của Huyền Thiên Tông chỉ cần một lời không hợp là lập tức muốn tự bạo Kim Đan?"

"Cái này..."

Tất cả tu sĩ xung quanh đỉnh núi nhất thời lại xôn xao bàn tán.

"Chân nhân, đệ tử Huyền Thiên Tông này rốt cuộc có lai lịch ra sao?" Ở sau lưng Bạch Khê chân nhân nam đồng tên là Lý U Thước tò mò nhìn Vương Ly, hắn thậm chí không khỏi mỉm cười.

Dù là nó, cũng đoán ra hai kiện phi độn Pháp bảo kia đều là của tu sĩ Hoa Dương Tông.

Vậy mà tu sĩ Huyền Thiên Tông này đoạt pháp bảo của Thông Huệ lão tổ ngay trước mặt những tu sĩ Hoa Dương Tông, còn hỏi ngược lại người tới là ai.

Cái này hình như... có hơi lố.

Bạch Khê chân nhân trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái.

Ông ngưng mắt nhìn Vương Ly trên mảnh đất cháy sém, phải mất mấy hô hấp, mới chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Huyền Thiên Tông cùng Tiên Kha Tông ta, cùng với Hoa Dương Tông đều thuộc nhóm 72 tiên môn chính thống tại Tiểu Ngọc Châu. Trong tất cả tiên môn chính thống tại Tiểu Ngọc Châu, giờ thực lực của Huyền Thiên Tông ở hạng bét, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Hoa Dương Tông trước đây cũng thực lực yếu, nhưng hôm nay Thông Huệ lão tổ Kết Anh thành công, chắc Hoa Dương Tông sẽ dựa vào đó tiến vào mười vị trí đầu trong 72 Tiên môn, một tông môn cường thịnh hay không, sẽ quyết định bởi những tu sĩ có tu vi cao nhất trong tông môn. Giờ Huyền Thiên Tông không tốt, nhưng trong lịch sử của Tiểu Ngọc Châu, 3 vị tu sĩ lợi hại nhất thì có 2 xuất xứ từ Huyền Thiên Tông."

Lý U Thước lập tức giật nảy mình, nói: "Vậy là nội tình cực kỳ thâm hậu."

Bạch Khê chân nhân vô thức nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói sâu về vấn đề này với Lý U Thước, ông chỉ nói tiếp: "Tên đệ tử Vương Ly của Huyền Thiên Tông này, hắn có một sư tỷ tên là Lữ Thần Tịnh, nếu như truyền ngôn không giả, sư tỷ hắn trời sinh Tiên linh căn, tư chất kinh người, nhưng lúc Trúc Cơ Kết Đan lại độ kiếp thất bại, không chỉ là Kim Đan hỏng, cả thần hồn cũng chịu trọng thương, thần trí xảy ra vấn đề. Dù là ở bên trong Huyền Thiên Tông, nàng thỉnh thoảng chỉ cần một lời không hợp là lại muốn tự bạo Kim Đan. Vì ngăn ngừa nàng gây ra mầm tai hoạ, Huyền Thiên Tông tìm một tòa Cô Phong cho nàng tu hành, chư phong còn lại đều không cho nàng tiến vào. Đệ tử Huyền Thiên Tông trong toà Cô Phong kia đều được cũng đưa về chư phong còn lại, nghe nói chỉ duy nhất Vương Ly lưu lại."

Lý U Thước trừng mắt cực lớn, nói: "Chân nhân, Vương Ly không sợ bị hại sao?"

Bạch Khê chân nhân nhìn Vương Ly ở đằng xa, trong mắt có chút thưởng thức và đồng tình, nhưng ông cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Nghe nói Vương Ly này không tệ, sư tỷ hắn có mấy lần phát bệnh, thiếu chút tự bạo Kim Đan, nhưng đều được hắn nghĩ cách giải cứu."

"Nguyên lai là tiểu hữu Huyền Thiên Tông."

Ô Dương chân nhân ngay từ đầu đã cảm thấy cái tên Vương Ly quen tai, nghe thấy thanh âm truyền từ bốn phía bầu trời, lão cũng lập tức nghĩ ra lai lịch của đối phương, thản nhiên nói: "Ta chính là Hoa Dương Tông Ô Dương chân nhân."

"Há, thì ra là tiền bối, vãn bối cửu ngưỡng đại danh." Vương Ly nghiêm túc thi lễ.

Tất cả mọi người nhìn biểu hiện kế tiếp của hắn, nhưng Vương Ly này sau khi nghiêm túc hành lễ, lại không có bất kỳ biểu thị gì, giống như chào hỏi xong, chuyện hiện giờ không có liên quan gì đến hắn.

"Có ý gì?"

"Đã biết đối phương là tu sĩ Kim Đan của Hoa Dương Tông, còn nắm Âm Lôi Tán không thả, làm như không có việc gì?"

Một đám Truy Kiếp Giả nhìn Vương Ly ở đằng xa, đều cảm thấy kẻ này chỉ sợ là tên điên.

Truy Kiếp Giả đều là tán tu to gan lớn mật.

Hơn một nửa tán tu của Tiểu Ngọc Châu đều là tu sĩ Tiên Thiên không đủ, không cách nào tiến vào một số tông môn chính thống tu hành, những tu sĩ này không có tư nguyên tu hành của tông môn chống đỡ, tương tự cũng không có quy củ tông môn ước thúc.

Nhưng càng như thế, những tán tu này càng hiểu rõ thời điểm nào có thừa cơ chiếm lợi, thời điểm nào thì phải nhanh chóng chuồn đi.

Thông Huệ lão tổ đã độ kiếp thành công, lúc này lưu lại đã không còn ý nghĩa nào, nhưng biểu hiện này của Vương Ly, lại khiến không ít Truy Kiếp Giả nhịn không được dừng lại.

Ô Dương chân nhân ngừng lại một lát, nhưng không thấy Vương Ly có phản ứng, lão rất khó chịu, nhưng chưa kịp nói gì, thì Tề Tiễn Chúc ở sau lưng Thanh Dương chân nhân đã lên tiếng: "Vị đạo hữu Huyền Thiên Tông, Âm Lôi Tán trong tay ngươi có phải nên trả lại Hoa Dương Tông ta hay không?"

Ô Dương chân nhân càng thêm bực mình, lão biết Tề Tiễn Chúc lên tiếng trước, là cố ý thể hiện trước mặt của Thông Huệ lão tổ, Thông Huệ lão tổ giờ độ kiếp thành công, nếu như khiến lão vui vẻ, không chừng sẽ có chỗ tốt cho Tề Tiễn Chúc.

Nghĩ đến điểm này, lão không nhịn được quay đầu nhìn Hà Linh Tú.

Chân truyền đệ tử Hà Linh Tú của lão bình thường cực kì nhạy bén, theo lý mà nói sẽ không nghĩ không ra điểm này, cho nên lão cảm thấy hơi kỳ quái.

Nhưng khiến lão càng thêm ngạc nhiên là lúc lão quay đầu lại, Hà Linh Tú lại là âm thầm nháy mắt với lão cái.

"Âm Lôi Tán?"

Vương Ly quơ quơ Âm Lôi Tán đã rách nát thảm hại trong tay, ngây ngô hỏi: "Ta vừa nhặt được mà."

Tề Tiễn Chúc tiến lên một bước, đứng tại bên cạnh Thanh Dương chân nhân, gió nhẹ thổi pháp y gã bay lất phất, để gã có loại cảm giác tiêu sái nhưng nghe câu này của Vương Ly, gã nhất thời sững sờ.

Các tu sĩ trên bầu trời, bao gồm cả những mầm tiên sau lưng Bạch Khê chân nhân đều nhăn mặt, méo mồm.

Vị đệ tử của Huyền Thiên Tông này hình như suy nghĩ không giống những người khác, có vẻ rất khó giao tiếp.

"Ngươi..."

Tề Tiễn Chúc sững sờ thời gian một hô hấp, trên mặt lộ vẻ tức giận: "Đây rõ ràng là pháp bảo mà lão tổ dùng để ngăn cản Thiên kiếp."

Vương Ly nói: "Vậy tại sao bị ta nhặt được?"

"..." Tất cả tu sĩ có mặt tại hiện trường đều đơ như con cơ.

Giao tiếp với loại người như này có chút khó nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK