Mục lục
Độ Kiếp Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“……”

Ngoại trừ Lý Hãn còn đang hôn mê ra, đám người Tề Tiễn Chúc bỗng ngơ ngác.

Họ vẫn còn lo lắng về những gì họ sẽ gặp phải tiếp theo.

Bọn họ cảm thấy giết người diệt khẩu là không có khả năng, dù sao bọn họ đều từ pháp trận dịch chuyển của Hoa Dương Tông dịch chuyển đến, Linh Dương Đạo Nhân cũng biết bọn họ đến tìm Vương Ly gây chuyện.

Nhưng bây giờ đột nhiên Vương Ly nói ra một câu như vậy, bọn họ bỗng tỉnh ngộ, hai người Huyền Thiên Tông này dường như là hoàn toàn không nói đạo lý, không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.

Nói như vậy, người khác không thể giết người diệt khẩu, nhưng người này thì chưa chắc.

“Vị đạo hữu này, tên ngươi là gì?” Vương Ly sau khi quát Tề Tiễn Chúc im lặng, suy nghĩ một chút, hỏi.

Băng sương trên mặt Tề Tiễn Chúc lại rơi xuống mấy mảnh, gã hơi do dự nói: “Tề... Tiễn Chúc.”

“Giản Heo, quả thật là heo? “Vương Ly nhíu mày, lắc đầu nói: “Nhớ kỹ, sau này ở trước mặt ta, ngươi phải gọi là Tề Khai.”

Tiễn Chúc trùng âm với giản heo

“Tề Khai?” Tề Tiễn Chúc ớn lạnh trong lòng, gã hoàn toàn không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

“Còn ngươi?” Ánh mắt Vương Ly rơi vào Dương Mai bên trái cách hắn tương đối gần.

Hai nữ tu Dương Mai và Thẩm Tố Trân này thân thể chỉ bị chút sức mạnh của bùa chú đánh trúng, chân nguyên trong khí hải tạm thời bị đóng băng, có vẻ hơi chật vật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác bình thường.

Phát hiện Vương Ly đang nhìn mình, cơ thể Dương Mai lập tức run lên, “Ta…”

“Ta nhận ra ngươi, ngươi cũng không cần phải quan tâm cái tên trước đây của ngươi.” Nhưng điều khiến ai cũng không ngờ tới chính là Vương Ly lại không kiên nhẫn khoát tay áo, “Sau này ở trước mặt ta, ngươi gọi là Đắc Thắng.”

“Tề Khai... Đắc Thắng... Kỳ Khai Đắc Thắng?” Cho đến lúc này, Hà Linh Tú lẳng lặng đứng nhìn ở phía xa mới rốt cục hiểu được suy nghĩ của Vương Ly.

Nguyên văn : "Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công", nghĩa là "Cờ phất làm hiệu chiến thắng, ngựa quay về báo tin thành công"

Khuôn mặt Tề Tiễn Chúc và Dương Mai đều là vẻ hồ đồ.

Vương Ly lại hơi cúi đầu, nghiêm túc suy tư. “Những người còn lại, nên gọi là thuận buồm xuôi gió... Hay là đại cát đại lợi... Hay là... Mà thôi, gọi là thuận tâm như ý đi.”

“Sau này trước mặt ta ngươi gọi là Như Ý.” Hắn quyết định, đưa tay chỉ Thẩm Tố Trân, nói xong câu này, tiếp theo lại chỉ Thẩm Vũ vẫn đang ôm bụng thở không nổi, nói: “Ngươi gọi là Thuận Tâm.”

“Kỳ Khai Đắc Thắng, Thuận Tâm Như Ý.” Vương Ly liên tục đặt bốn cái tên may mắn, lập tức cảm thấy khá thỏa mãn, khá say mê.

“Vậy... còn hắn thì sao?” Giọng nói của Tề Tiễn Chúc vang lên.

Hắn nhìn về phía Hứa Hãn đang hôn mê nằm trên mặt đất.

Gã là sư huynh của những người này, hơn nữa lần này cũng chính gã là người cầm đầu năn nỉ Linh Dương chân nhân mở pháp trận dịch chuyển đưa bọn họ đến nơi này. Bây giờ gã sợ mạch suy nghĩ của Vương Ly quá kỳ lạ, lỡ như cảm thấy Hứa Hãn chỉ là dư thừa, giết Hứa Hãn, vậy thì cho dù gã có thể trở về cũng khó có thể gánh vác tội lỗi này.

“Y?”

Vương Ly liếc Hứa Hãn một cái, cũng không do dự, “Gọi là Trường Sinh đi.”

Không hiểu sao Tề Tiễn Chúc thở phào nhẹ nhõm.

Trực giác của gã cảm thấy dường như Vương Ly cũng không có ý định giết bọn họ.

Tuy rằng yêu cầu đổi tên sau này trước mặt gã đúng là rất kỳ lạ, không biết có tính là phương thức đặc biệt gây nhục nhã của đối phương hay không, nhưng so với việc bị giết ở chỗ này, dường như cũng không phải không thể chấp nhận được.

Bây giờ gã đã có thời gian hồi tưởng lại tất cả những gì vừa xảy ra, chỉ cảm thấy dường như uy lực pháp thuật của đối phương cũng không tính là lớn, nhưng phương pháp ẩn nấp khí tức và mê hoặc cảm giác của đối phương thật sự làm cho người ta không cách nào có thể đối phó, hơn nữa điều mấu chốt nhất chính là tốc độ làm phép của đối phương thật sự đáng kinh ngạc.

Mặc dù lúc trước gã cho rằng mình có tu vi cảnh giới cao hơn, hoàn toàn không để Vương Ly vào mắt, nhưng gã cũng không phải là không có đầu óc. Mặc dù bây giờ gã cảm thấy uất ức, nhưng trong lòng đã thanh tỉnh, đối phương nhất định là tu sĩ chân chính đã trải qua rất nhiều trận chiến hung hiểm.

“Nếu là so tài đấu pháp, tu sĩ Luyện Khí kỳ như chúng ta tiêu hao một ít pháp khí và không cẩn thận đánh rơi vài thứ cũng rất bình thường.” Vương Ly đặt tên cho năm người này xong, lập tức cảm thấy may mắn của mình lại tăng thêm một chút, hắn vui vẻ nhìn Tề Tiễn Chúc, cười chân thành hỏi: “Các ngươi có đánh rơi cái gì không, nếu bị rơi mất không ít thứ, vậy ta cũng không làm khó các ngươi, các ngươi có thể đi.”

“......”

Đám người Tề Tiễn Chúc không biết nói gì.

Nói bóng gió kiểu này, làm sao họ có thể không hiểu?

Ngoại trừ Hứa Hãn đang hôn mê bất tỉnh, đám người Thẩm Vũ đều trơ mắt nhìn Tề Tiễn Chúc.

Bây giờ không bỏ ra một số lợi ích, hiển nhiên là không có cách nào thoát thân.

Nhưng rốt cuộc phải nộp ra bao nhiêu, họ lại hy vọng Tề Tiễn Chúc có thể quyết định.

Dù sao thì mặc dù linh sa bọn họ mang theo không nhiều lắm, nhưng bởi vì lần này đi ra ngoài là để chuẩn bị tìm Vương Ly gây chuyện, cho nên bọn họ cũng có mang theo không ít pháp bảo và pháp khí trên người. Nếu phải để lại toàn bộ pháp bảo trên người, vậy sau khi bọn họ trở về Hoa Dương Tông, chỉ sợ thật sự rất khó giải thích.

Tề Tiễn Chúc khóc không ra nước mắt.

Loại chuyện này lại muốn gã quyết định, vậy nếu như bị trách phạt, gã lại là người xui xẻo nhất.

“Vương.... Vương Tất Hồi Đạo Hữu.”

Gã nhìn Vương Ly, luôn cảm thấy dường như đối phương còn có thể thương lượng, gã dứt khoát mạnh dạn hỏi: “Không biết ngươi cảm thấy chúng ta đánh rơi bao nhiêu thứ ở đây thì được?”

“Ồ?” Vương Ly lập tức dùng một ánh mắt tán thưởng sự nhạy bén của gã. “Linh sa có thể đánh rơi một nửa, các pháp khí loại tiêu hao nhất định đều phải dùng hết ở đây. Còn các loại pháp bảo, hẳn là không đến mức đánh rơi mất.”

Đám người Tề Tiễn Chúc và Thẩm Vũ nghe được lời nói như vậy, lập tức cơ thể run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc vui mừng.

“Nhưng tất nhiên cũng bao gồm cả hắn.” Cũng vào lúc này, Vương Ly chỉ vào Hứa Hãn đang hôn mê bất tỉnh, nói: “Mặc dù hắn hôn mê bất tỉnh, nhưng đồ vật trên người hắn, thứ nên rớt vẫn là phải rớt.”

“Đó là đương nhiên.” Tề Tiễn Chúc như trút được gánh nặng, nếu không phải bây giờ thân thể gã tê liệt, không thể làm ra động tác nào, thì gã đã móc ra pháp khí và một nửa linh sa trên người Hứa Hãn trước.

Vương Ly cười tủm tỉm hành lễ với hai nữ tu Thẩm Tố Trân và Dương Mai, nói: “Vậy thì làm phiền hai vị đạo hữu Đắc Thắng và Như Ý giúp ta nhặt linh sa và pháp khí bị rơi một chút rồi.”

Hai nữ tu Hoa Dương Tông này nhìn ánh mắt Vương Ly, bây giờ mới phản ứng lại, hai người cúi đầu xuống, đối mặt với tu sĩ quái dị như vậy, các nàng thậm chí ngay cả suy nghĩ cố ý giữ lại một ít linh sa và pháp khí cũng không dám.

Hai người yên lặng thu thập một nửa linh sa và pháp khí loại tiêu hao trên người năm người, lần lượt chứa trong một cái túi linh sa và túi pháp khí, giao đến tay Vương Ly.

“Đã như vậy, Kỳ Khai Đắc Thắng, Thuận Tâm Như Ý đạo hữu, còn có Trường Sinh đạo hữu, xin từ biệt!”

Vương Ly nhận lấy hai túi đồ này, không hề dừng lại, trong lúc nói chuyện, thân thể hắn cũng đã theo một luồng gió lốc bay qua bên kia sông.

Khi âm thanh của hắn còn quanh quẩn trên bờ sông bên này, bóng dáng hắn đã biến mất không thấy, nhưng mấy lá bùa chú ở giữa năm người này lại được kích hoạt.

Đám người Tề Tiễn Chúc giật mình sợ hãi, trong lòng vừa mới hiện ra suy nghĩ chẳng lẽ người này còn muốn ra tay sát hại, năng lượng của mấy lá bùa chú này kích hoạt ra lại như mưa thuận gió hòa tràn lên người bọn họ.

Mấy luồng khí tức khác biệt này chấn động ra, không chỉ có chân nguyên của đám người Tề Tiễn Chúc bắt đầu chảy xuôi, ngay cả Hứa Hãn hôn mê trên mặt đất khí huyết cũng bắt đầu thông suốt, từ từ tỉnh lại.

Tề Tiễn Chúc thần sắc cực kỳ phức tạp nhìn bóng dáng Vương Ly biến mất, tâm tình của gã có thể nói là ngũ vị tạp trần, vị gì cũng có.

Hứa Hãn tỉnh lại, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, y hơi ngỡ ngàng, “Đã xảy ra chuyện gì, cái tên Vương...”

“Im ngay!”

Nghe được hắn mở miệng nói chữ Vương, đám người Tề Tiễn Chúc lập tức phản ứng lại, đồng thời nghiêm nghị nói: "Nhớ kỹ sau này khi gặp hắn, phải xưng hô hắn là Vương Tất Hồi đạo hữu! Nhớ cho kỹ, ngươi gọi là Trường Sinh!”

Hứa Hãn khó tin mở to hai mắt mình.

Y cảm thấy có thể đầu mình chịu phải đòn nghiêm trọng, cho nên bây giờ thần thức cũng bị hao tổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK