Thấy Mạnh Tịch Khung không còn dị nghị, hắc y nữ tu lập tức bắn ra một khối tinh thạch to bằng trứng ngỗng về phía Mạnh Tịch Khung.
Ngay khi Mạnh Tịch Khung đưa tay chụp lấy khối Tinh Thạch này, một cỗ linh vận khó tả khiến da thịt toàn thân hắn nổi đầy da gà.
"Ngươi kiểm tra khối Dị Nguyên là thật, thì trực tiếp trả Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan cùng 5 triệu linh sa cho bọn hắn, bớt phiền toái." Hắc y nữ tu rất tùy ý nói: "Về phần Thanh Bảo Lưu Ly phường... nếu như bọn hắn trực tiếp bán cho ngươi, ta nghĩ ta cũng không cần đền bù cho Thanh Bảo Lưu Ly phường nữa."
Mạnh Tịch Khung hít sâu một hơi, nói: "Hoàn toàn chính xác không cần."
Khối tinh thạch trong tay lão có màu vàng nhạt, mặt ngoài óng ánh, vầng sáng bên trong giống như một đoàn tinh vân màu vàng đang không ngừng cuộn trào.
Quang mang màu bạc ở sâu trong đồng tử của lão nhấp nháy mấy lần, sau đó bèn nhẹ gật đầu với hắc y nữ tu.
Nếu như đang bàn chuyện làm ăn với tu sĩ khác, có lẽ kế tiếp lão sẽ hỏi có cần đổi linh saa thành linh thạch hay không, dù sao số lượng linh sa rất lớn, nhưng đối tượng lại là đôi đệ tử của Huyền Thiên Tông, lão cảm thấy mình không cần bày vẽ thêm chuyện.
Lão luôn cảm thấy rằng đôi khi quyết định của Lữ Thần Tịnh cùng Vương Ly rất khôn khéo, nhưng đôi khi lão lại cảm thấy rằng đối phương sẽ không ngần ngại từ chối những điều kiện rõ ràng có lợi hơn.
Từng túi linh sa nhanh chóng được vận chuyển từ sau lưu ly các.
Trong chợ Hắc Thủy, vốn sau khi Vương Ly cùng Lữ Thần Tịnh bay đến, những người còn lại trong phường thị đều tránh còn không kịp, sợ Lữ Thần Tịnh nhất thời hứng lên, chạy vào cửa hàng của mình bạo Kim Đan. Nhưng theo từng túi linh sa không ngừng được bưng ra, thân ảnh quanh Thanh Bảo Lưu Ly phường rõ ràng nhiều hơn.
Lữ Thần Tịnh hoàn toàn không thèm để ý, nhanh chóng thu hết đống linh sa.
Thời điểm này hộp ngọc đựng viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan cũng đã đưa đến trong tay của Mạnh Tịch Khung.
Mạnh Tịch Khung có chút băn khoăn, lão rất muốn đề nghị Lữ Thần Tịnh không nên uống ngay viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này, nhưng chỉ có thể kiềm nén kích động.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hảo tâm của lão rất có thể sẽ khiến Lữ Thần Tịnh kích động.
Sự thật chứng minh lão nghĩ nhiều.
Sau khi thu hết tất cả linh sa, Lữ Thần Tịnh lập tức ném Âm Lôi Tán rách nát và tàn phiến Hỏa Hiện Kính về phía hai hắc y tu sĩ, rồi chộp lấy hộp ngọc trong tay lão, sau đó xoay người nhấc lên kiếm quang mang theo Vương Ly rời đi.
Nhìn thấy đạo kiếm quang màu vàng đen bay đi, không chỉ Mạnh Tịch Khung, mà tất cả mọi người chợ Hắc Thủy đều thở phào một hơi.
"Vậy xin giao Âm Lôi Tán cùng tàn phiến Hỏa Hiện Kính cho hai vị đạo hữu."
Mạnh Tịch Khung để hai tiểu nhị phía sau vội vàng giao củ khoai nóng bỏng tay cho hai hắc y tu sĩ trước mặt.
Thân phận của hai hắc y tu sĩ này lão không thể đoán nổi, lão cũng mong nhanh chóng tiên hai kẻ này đi thì hơn.
Hắc y nữ tu hình như cũng nhìn ra suy nghĩ của lão, nàng cũng không e dè, hào phóng cười ha ha, nhưng cũng không nói lời thùa, lập tức thu hồi Âm Lôi Tán cùng tàn phiến Hỏa Hiện Kính, tiếp đó mây đen dâng lên, tiếng cười vẫn còn, nàng cùng hắc y tu sĩ tóc bạc trước sau không nói một lời đã biến mất.
Các phường trong chợ Hắc Thủy tuy rất giữ quy củ, cũng sẽ không đi chủ động gây phiền phức, nhưng tin tức đương nhiên rất nhạy bén, sau khi tin tức Thông Huệ lão tổ độ kiếp truyền đến, chợ Hắc Thủy lập tức bàn tán xôn xao.
Ai mà biết Hoa Dương Tông - Thông Huệ lão tổ lại độ kiếp thành công, ai lại ngờ sau khi Thông Huệ lão tổ Độ Kiếp thành công, sẽ trực tiếp đưa Âm Lôi Tán cho hai đệ tử Huyền Thiên Tông.
"Sư tỷ, hai người kia ngay cả dị chủng linh nguyên cũng tiện tay ra cầm được, có thể đuổi theo đen ăn đen hay không."
Vương Ly đứng trên phi kiếm hỏi.
Hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, theo lý mà nói, với tốc độ của Huyền Thiên Kiếm Cương mà Lữ Thần Tịnh đang điều khiến, nếu tu sĩ Luyện Khí Kỳ không được tu sĩ đẳng cấp cao thi pháp, hẳn không thể đứng vững. Nhưng giờ Lữ Thần Tịnh rất tùy ý biến ảo phương vị kiếm cương tiến lên, kiếm quang cũng bay nhanh kề sát mặt đất, thỉnh thoảng còn xuyên qua rừng rậm, hơn nữa Lữ Thần Tịnh cũng không thi thuật giúp hắn, nhưng hắn vẫn hết có thể đứng vững ở trên kiếm cương, còn có thể rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
"Hiện tại không đuổi theo." Lữ Thần Tịnh nói: "Nhưng sau này có thể sẽ tới cửa gây phiền phức."
Vương Ly suy nghĩ, lập tức có chút đau đầu.
Thời điểm này Lữ Thần Tịnh lại bổ sung: “Nhưng đây là chuyện sau này, sau này hãy nói."
Độn tốc nàng khống chế Huyền Thiên Kiếm Cương đã vượt qua tuyệt đại đa số tu sĩ độn tốc ở nơi Thông Huệ lão tổ độ kiếp. Theo lý dù là dùng bất luận pháp môn gì, cho dù là tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ, sử dụng độn tốc bay nhanh kề sát mặt đất, chỉ sợ cũng luôn nơm nớp lo sợ, nhưng dường như nàng lại vô cùng thành thạo.
Nàng vừa nói với Vương Ly những lời này, thậm chí còn quay đầu lại nhìn Vương Ly, lại còn lấy tay sửa sang tóc của mình.
Vốn Vương Ly chỉ hơi nhức đầu, nghe sư tỷ nói xong những lời này, Vương Ly lập tức chuyển thành đau đầu.
Hắn đau khổ nói: "Sư tỷ, đệ cứ tưởng tỷ đã nghĩ chuyện sau này, nhưng sự thật là tỷ căn bản không hề nghĩ xa đến vậy."
"Ta kiến thức ngắn, nghĩ dài như vậy làm gì?" Lữ Thần Tịnh nhíu mày, hùng hồn nói: "Trên sách đều nói, tóc dài, kiến thức ngắn, tóc ta dài như vậy, kiến thức đương nhiên ngắn."
- Phốc!
Vương Ly thiếu chút nữa trực tiếp rớt xuống từ trên kiếm cương: “Sư tỷ, tỷ nói cực kỳ có lý."