Mục lục
Độ Kiếp Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám mây đen đó đáng lẽ đã đến chợ Bạch Thảo.

Nhưng nó ngừng lại trên một đầm nước, chậm rãi rơi xuống trên bề mặt đầm nước.

Binh quý thần tốc, thông tin truyền đi như vậy, truy tra khởi nguồn tin tức cũng là như vậy.

Nếu muốn tìm hiểu khởi nguồn, phải làm trước khi có người cắt hết nguồn tin tức.

Theo quan điểm của Bạch Thủy Lan, đó đương nhiên là càng nhanh đến chợ Bạch Thảo càng tốt.

Y không rõ một chiếc ô rách thì có gì mà lật tới lật lui để nhìn.

Tuy hắn biết cái ô này là Âm Lôi Tán, là linh bảo hiếm có.

Nhưng then chốt ở chỗ, nếu cái ô này rơi vào trong tay của hai hắc y tu sĩ thần bí, vậy muốn xem lúc nào cũng có thể, vì sao phải vào lúc này dừng trong mảnh hoang trạch này, nhìn trái ngó phải, nhìn lên nhìn xuống.

Với lực lượng cùng thân phận của hai tu sĩ thần bí, một món linh bảo như vậy cũng không thể khiến họ coi trọng đến vậy.

Y không nghĩ ra.

Y cũng không dám hỏi.

Nhưng Âm Lôi Tán chắc chắn có vấn đề nào đó.

Hắc y nữ tu cùng tu sĩ tóc bạc mà nàng gọi là Thanh Hư đã tập trung nhìn Âm Lôi Tán trong thời gian một nén nhang.

Bạch Thủy Lan nhịn không được lén nhìn trộm Khổng Mộng Chủ bên cạnh.

Khổng Mộng Chủ bình thường khá đần.

Bây giờ Khổng Mộng Chủ trông càng đờ đẫn.

Bạch Thủy Lan bất chợt bi ai thở dài, không biết sau khi y cùng Khổng Mộng Chủ bị hai tu sĩ thần bí này mang đến chợ Bạch Thảo, thì sẽ bị chúng xử trí như thế nào, lúc này dừng lại càng dài, y lại càng cảm thấy bị dày vò.

Lại qua thêm khoảng thời gian uống cạn chun trà, dường như nữ tu áo đen mới kéo thần thức của mình ra khỏi Âm Lôi Tán được giữ bởi hắc khí trước mặt.

Chân mày cau có của nàng không buông lỏng, ngược lại càng nhíu chặt hơn.

Nàng nghiêm túc nhìn Thanh Hư, chậm rãi nói: “Chân nguyên cướp đoạt?"

Thanh Hư vẫn nghiêm túc không bao giờ nói lời thừa như bình thường: “Chắc vậy."

"Chân nguyên cướp đoạt?" Bạch Thủy Lan nhất thời thất kinh.

Cách y nhìn cái ô rách tầm thường trước mặt, cũng hoàn toàn khác.

Chân nguyên cướp đoạt, có ghi chép trong rất nhiều điển tịch, đạo lý rất đơn giản, rất dễ lý giải.

Sở dĩ linh bảo có thể trở thành linh bảo, là vì linh tài đặc thù của bản thân nó, là linh vật đoạt thiên địa tạo hóa, không ai có thể phục chế.

Mà nguyên nhân lớn nhất không phải nhân lực có thể phục chế, chính là bởi vì bên trong linh tài tự nhiên ẩn chứa nguyên khí pháp tắc đặc biệt.

Loại nguyên khí pháp tắc tự nhiên hình thành qua vô số năm này giống như một huyền ảo pháp trận thiên nhiên, hoặc thần hồn của khối linh tài này.

Trong điển tịch của Tu chân giới gọi là linh bảo chân nguyên.

Người không có thần hồn bất sinh, linh bảo cũng giống như vậy.

Nếu linh bảo thai thể chịu tổn thương quá nghiêm trọng, giống như một tu sĩ bị thương quá nặng, không còn cách nào chữa trị, chân nguyên tiêu tan cũng là bình thường.

Nhưng chân nguyên cướp đoạt, hoàn toàn không phải khái niệm như vậy.

Điều này cũng gần giống như việc thông qua thủ đoạn mạnh mẽ để cưỡng bức phá hủy căn bản của linh bảo, mà là sử dụng thủ đoạn nghịch thiên nào đó, giống như mạnh mẽ tước đoạt bổn nguyên của linh bảo thai thể ra ngoài.

Đây cũng gần giống như việc sử dụng thủ đoạn nghịch thiên nào đó, mạnh mẽ tróc nguyên anh một tu sĩ nguyên anh ra ngoài, biến hoá để cho bản thân sử dụng.

Bạch Thủy Lan đã là tu sĩ Kim Đan tầng một.

Nhưng y thân là tu sĩ Kim Đan Cảnh, lúc quan sát Âm Lôi Tán rách nát, vẫn cảm thấy có linh khí, trong cảm nhận của y, Âm Lôi Tán rõ ràng vẫn đang phun ra nuốt vào nguyên khí.

Cho nên nếu để cho y phán đoán, y sẽ cảm thấy Âm Lôi Tán vẫn đang tự chữa trị, tuyệt đối không nhận ra Âm Lôi Tán đã bị cướp đoạt chân nguyên.

Chỉ nhìn từ điểm này, hai hắc y tu sĩ thần bí này chắc chắn lợi hại hơn y rất nhiều.

Nhưng quan trọng ở chỗ, là ai có thể cướp đoạt chân nguyên của Âm Lôi Tán?

Hắc y nữ tu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng ngay từ đầu cũng không tin sự thật này.

Nhưng nàng đã dành nhiều thời gian để xác định đây là sự thật.

Quả thật chân nguyên của Âm Lôi Tán đã mất, qua hơn mười ngày nữa, linh khí trên Âm Lôi Tán sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng điều đáng nói là ai có thể như vậy lặng yên không tiếng động cướp đoạt chân nguyên của Âm Lôi Tán, loại trình độ cướp đoạt sạch sẽ gọn gàng này cứ như hoàn toàn không phải ở phương diện nghiền ép, mà như thể ôn nhu đến mức Âm Lôi Tán không thể chống cự.

Cứ như vậy cho đến khi Âm Lôi Tán ngừng nuốt thu linh khí trong dưỡng linh sa của nàng, mới khiến nàng và Thanh Hư phát hiện khác thường.

Là ai?

Thông Huệ lão tổ, hai đệ tử đó của Huyền Thiên Tông, Mạnh Tịch Khung, dường như là những người duy nhất tiếp xúc với Âm Lôi Tán.

Kẻ có tu vi cao nhất trong những người này chẳng qua chỉ là Thông Huệ lão tổ ngưng kết nguyên anh, theo lẽ thường mà nói, cho dù là Thông Huệ lão tổ nguyên anh đại thành, lại độ kiếp thành công đến Hoá Thần Kỳ, cũng chưa chắc có thể cướp đoạt chân nguyên lặng lẽ như vậy.

Chuyện này rất phi lý, nhưng chuyện phi lý này lại xảy ra ngay trước mũi nàng.

"Bắt đầu thú vị rồi đây."

Hắc y nữ tu nhìn Âm Lôi Tán đã vô dụng, hơi híp mắt mỉm cười.

Nàng không phẫn nộ, ngược lại cảm thấy thú vị.

Trong số những người này, hai đệ tử Huyền Thiên Tông kia dường như không có năng lực cướp đoạt chân nguyên của Âm Lôi Tán nhất, nhưng dường như lại khả nghi nhất.

"Đi thôi! Coi như chúng ta không uổng công chuyến này đến Tiểu Ngọc Châu."

Nàng thu hồi Âm Lôi Tán, đám mây đen lại bay lên trời.

Chẳng biết tại sao, nàng cũng rất hứng thú với chuyến đến chợ Bạch Thảo kế tiếp.

...

Người trong chợ Bạch Thảo cũng không cảm thấy hôm nay có gì lạ.

Dù có một đám mây đen kỳ lạ xuất hiện trên bầu trời đến gần, cũng chỉ có rất ít người chú ý.

Pháp bảo phi độn mà tu sĩ sử dụng vừa muôn hình vạn trạng lại vô cùng kỳ quặc, huống chi đám mây đen này dường như cũng không có gì dị thường.

Trước một cửa hàng chuyên kinh doanh về bùa đê giai đạo phù, một tu sĩ đang mặc cả với chủ cửa hàng.

Mặc dù giá của bùa đê giai cực kỳ thấp, nhưng mức tiêu hao cực lớn, chỉ cần thương lượng giá cả tốt thì vẫn có lãi rất nhiều.

Chủ cửa hàng tình cờ đối mặt với đám mây đen từ đâu bay tới, y ngẩng đầu liếc nhìn đám mây đen, sắc mặt của y đột nhiên đen lại.

Không phải cái loại do tâm trạng xấu nên sắc mặt đen lại, mà là màu da thật sự biến thành màu đen, như thể có chất dầu đen đặc sắp thấm ra khỏi da.

Tu sĩ đang mặc cả giá với y kinh hãi, gã quay đầu lại, cũng nhìn thấy mây đen.

Gã nhìn không thấy mặt mình.

Gã cũng không phát giác, sắc mặt của mình cũng đang nhanh chóng biến thành màu đen.

Nhưng vào lúc này, trong chợ Bạch Thảo không ngừng vang lên tiếng kinh hô hoảng sợ.

Vị tu sĩ đang mặc cả với chủ cửa hàng cũng phát ra tiếng hét kinh hãi.

Bởi vì gã vừa quay đầu bèn liếc thấy đám mây đen, vừa quay đầu lại, chủ nhân cửa hàng lập tức gục xuống.

Dòng hắc thủy đặc không chân thật phun ra từ trong thất khiếu của chủ cửa hàng, quần áo và đồ dùng hàng ngày bị nhiễm hắc thủy đều đang nhanh chóng tan biến.

Một hô hấp trước, chủ cửa hàng vẫn còn đang mặc cả với gã trực tiếp biến thành một tấm da người bồng bềnh trong hắc thuỷ.

Tiếng hét kinh hãi của tên tu sĩ này cũng chỉ giằng co trong nháy mắt ngắn ngủn.

Bởi vì hắc thủy sền sệch trào ra từ cổ họng của gã.

Thất khiếu của gã cũng đồng thời trào ra hắc thủy.

Cả người của gã cũng biến thành một tấm da người rơi xuống hắc thủy.

Toàn bộ chợ Bạch Thảo, theo tiếng kinh hô ngắn ngủi không ngừng vang lên, mọi người liên tiếp rơi xuống, bồng bềnh trong hắc thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK