Hoa Dương Tông, Hoa Dương ngũ tử do Tề Tiễn Chúc cầm đầu xếp hàng ngay ngắn bên ngoài đạo điện được bao bọc trong hắc sát chân hỏa.
"Sư thúc!"
Tề Tiễn Chúc vô cùng kính cẩn khẩn cầu: “Bọn con có việc gấp ra ngoài lịch luyện, mong sư thúc châm chước."
Y đã lặp lại lời khẩn cầu này những ba lần.
Nhưng Linh Dương chân nhân trong đạo điện vẫn khép hờ mắt, như thể hoàn toàn không nghe thấy âm thanh từ bên ngoài đạo điện.
Tề Tiễn Chúc do dự chốc lát, mới lên tiếng nói: “Sư thúc, việc chúng ta ra ngoài có liên quan với Hà sư muội, là muốn giúp nàng lấy vật có liên quan đến tu hành của nàng, phương vị cụ thể của truyền tống này cũng đều là nàng sai người truyền trở về."
Linh Dương chân nhân nghe đến đây, mới hơi mở hai mắt ra, lạnh lùng nói: “Ra ngoài lịch luyện cái gì chứ, các ngươi cho rằng ta không đoán được sao, chắc chắn các ngươi có được hành tung cụ thể của Vương Ly đệ tử Huyền Thiên Tông, muốn chặn đường hắn để gây sự."
Tề Tiễn Chúc cùng tứ tử còn lại đều sững sờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Linh Dương chân nhân hờ hững nói: “Ta có thể châm chước, nhưng các ngươi đã nghĩ kỹ, cần làm đến mức đó thật sao?"
Hoa Dương ngũ tử lập tức vui mừng khôn xiết.
Tề Tiễn Chúc vội vã hành lễ, luôn miệng nói: “Đa tạ sư thúc, bọn con đã suy nghĩ rõ ràng, nếu không dạy dỗ kẻ này một bài học, rất nhiều tiên môn trong Tiểu Ngọc Châu chắc chắn cho rằng Hoa Dương Tông chúng ta không có người, chắc chắn cho rằng Hoa Dương Tông chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt, sau này đệ tử Hoa Dương Tông chúng ta hành tẩu ở bên ngoài, nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền phức."
Linh Dương chân nhân cũng không thèm nhắc lại, hắc sắc chân hỏa trước mặt đám Tề Tiễn Chúc như thủy triều đặc biệt, tách ra một thông đạo để tiến vào đạo điện.
Đám Tề Tiễn Chúc lập tức luôn miệng nói cám ơn, nhanh chóng lướt vào trận pháp truyền tống sau lưng Linh Dương chân nhân.
Đến khi thân ảnh của đám Tề Tiễn Chúc biến mất trong ánh sáng huyền ảo, diệu kỳ tại trận pháp truyền tống, Linh Dương chân nhân mới lắc đầu. Dù lão dùng ngón chân suy nghĩ, cũng biết chắc chắn Hà Linh Tú đã nảy sinh hứng thú nồng hậu đối với hai người Huyền Thiên Tông, nên muốn mượn năm đệ tử ngu ngốc của Thanh Dương sư huynh để thử bản lĩnh của tên tu sĩ Huyền Thiên Tông kia.
Chỉ là năm người Tề Tiễn Chúc không hề cảm thấy khác thường, lại cảm thấy như bắt được vàng, nên vui mừng khôn xiết.
Năm thằng ngốc mang danh hiệu Hoa Dương ngũ tử này thật đúng như lời của Hà Linh Tú, chưa từng va chạm xã hội, não không có nếp nhăn, quả thật nên cho chúng nếm chút khổ sở.
. . . .
"Ta lập tức sẽ biết?"
Vương Ly nhìn Hà Linh Tú, cảm thấy vào lúc này bất cứ bộ phận nào trên khuôn mặt Hà Linh Tú đều lộ ra sự xảo quyệt khó tả.
"Ta trả thêm cho ngươi nhiều linh sa như vậy, ngươi là người thông minh, nên biết quy củ." Ánh mắt của Hà Linh Tú đung đưa, hé miệng cười nói: “Nhớ chúng ta là một phe, đừng bán đứng ta."
"Ngươi có ý gì?"
Vương Ly vừa nói xong câu này, con Thanh Điểu bên dưới hắn cùng Hà Linh Tú cũng nhanh chóng lao xuống, tiếp lấy thân thể chấn động, ầm vang một tiếng, Vương Ly bèn bị hất văng ra khỏi lưng nó.
Thấy Vương Ly gào thét trên không trung, liên tiếp thi thuật ổn định thân hình, trong mắt của con Thanh Điểu cũng hiện lên làm ra vẻ đắc ý và hả hê, hình như đang thầm nghĩ: “Ngươi rốt cục phải nhận kết cục như thế, ta sớm đã ngứa mắt ngươi rồi."
- Bình!
Một luồng khí xung kích ở dưới thân của Vương Ly, lúc còn cách mặt đất mấy trượng, cương khí ngoài thân Vương Ly cuồn cuộn, xa.
Nơi hắn rơi xuống là một bãi đá hoang vắng bên bờ sông, bãi đá trên bờ sông mọc đầy những cây hoàng dương hình thù kỳ dị.
Gần như đúng lúc đó, một vầng hào quang chập chờn đặc biệt của trận pháp truyền tống nở rộ cách hắn không xa.
Hoa Dương ngũ tử giống như năm chiếc sủi cảo rơi vào trong nồi súp, rơi vào chỗ nước cạn.
Hoa Dương ngũ tử theo bản năng bật dậy, nhưng vừa giương mắt thì thấy Vương Ly cách đó không xa, Hoa Dương ngũ tử có chút giật mình, ngã ngồi rầm rầm, nửa người dưới đều dính đầy nước bùn.
Ngay khi Vương Ly nhìn thấy đám Tề Tiễn Chúc, lập tức hiểu ra Hà Linh Tú có ý gì, hắn lập tức ngửa cổ lên trời hét lớn: “Ha Ha đạo hữu, ngươi còn nói không có thời gian?"
Đám Tề Tiễn Chúc hoàn toàn không ngờ thời gian lại trùng hợp như vậy, không ngờ họ lại đối mặt trực tiếp với Vương Ly sau khi được truyền tống tới. Lúc này y đang muốn lên tiếng, chợt nhìn thấy Vương Ly ngửa mặt lên trời hét lên, bọn họ đều sốc.
Mây trắng nhè nhẹ trôi trên bầu trời, Thanh Điểu cùng Hà Linh Tú không biết trốn đến nơi nào, cũng không có phản ứng gì.
"Âm hiểm quá."
Vương Ly than, nhìn thẳng đám Tề Tiễn Chúc đang bị mắc kẹt trong đống bùn đất: “5 vị đạo hữu dường như khá quen mặt, có phải từng gặp ở đâu hay không?"
"Khá quen mặt, từng gặp ở đâu?"
Tề Tiễn Chúc cười khẩy.
Sau nụ cười này, y bèn cùng bốn người đồng loạt lao lên, bao quanh đám người Vương Ly.
Ngọn lửa ẩn hiện trên cơ thể họ, nhưng sự chấn động linh khí huyền ảo ngay lập tức sấy khô tất cả bùn đất, cả bụi bặm cũng bị đánh văng ra khỏi cơ thể họ.
"Sao nào, ngày ấy còn giả ngây giả dại dùng ngôn ngữ ngạo mạn, hôm nay lại vờ như không nhận ra?"
"À, thì ra là đạo hữu của Hoa Dương Tông."
Vương Ly đột nhiên mỉm cười, nói: “Ngày ấy còn phải đa tạ Hoa Dương Tông các ngươi tặng bảo."
"Tặng bảo?"
Tề Tiễn Chúc bình thường hàm dưỡng không tệ, nhưng sau ngày chịu nhục trước Vương Ly, giờ nhìn thấy Vương Ly thì lập tức nổi giận: “Ngươi cảm thấy như vậy là tặng bảo?"
"Dường như ngươi có ý kiến khác?" Vương Ly cười cười, khoác tay nói: “Vậy ngươi nói cái gì thì là cái đấy, dù sao Âm Lôi Tán cũng bán mất rồi."
Câu trả lời này khiến cho Hoa Dương ngũ tử sửng sốt.
Tề Tiễn Chúc gần như theo bản năng hít sâu một hơi.
Cách nói chuyện của tên đệ tử Huyền Thiên Tông này khiến người ta cảm thấy không thể nào giao tiếp.
"Các ngươi có chuyện gì không?" Vương Ly cũng nhìn chung quanh, làm như nhà còn bao việc, các ngươi không có việc gì thì đi chỗ khác chơi.
"Chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra, chúng ta muốn dạy cho ngươi một bài học sao?" Lúc này một nam tu trẻ tuổi ở bên trái Tề Tiễn Chúc không kìm được cười lạnh nói.
Tên nam tu trẻ tuổi này có hai hàng lông mày bay xéo vào tóc mai, hơn nữa lông mi đặc biệt đen đặc, khiến người ta liếc mắt bèn khắc sâu ấn tượng.
Gã tên là Thẩm Vũ, xếp hạng thứ ba trong Hoa Dương ngũ tử.
Lúc này gã tranh quyền lên tiếng, là cảm giác sư huynh mình quá khách khí, không cần dây dưa với tên đệ tử Huyền Thiên Tông này.
"Giáo huấn ta?" Vương Ly kinh ngạc nói: “Loại ỷ mạnh hiếp yếu, hơn nữa còn khi dễ tu sĩ tiên môn chính thống, chẳng lẽ không trái với đạo lý sao?"
"Chỉ luận bàn mà thôi, huống chi nơi này chỉ có chúng ta và ngươi, dù có làm gì quá đáng, cũng không có ai có thể chứng minh." Thẩm Vũ cười lạnh nhìn Vương Ly: “Huống chi người trong Huyền Thiên Tông cũng không ưa gì ngươi, dù chúng ta đập cho ngươi no đòn, Huyền Thiên Tông cũng sẽ không ra mặt vì ngươi."
"Nói cũng rất có lý ha."
Vương Ly cười híp mắt nói: “Nếu mọi người chỉ luận bàn thôi, vậy dù có làm gì quá đáng, Hoa Dương Tông cũng sẽ không ra mặt vì các ngươi, dù sao Thông Huệ lão tổ của các ngươi đã tặng Âm Lôi Tán cho chúng ta ngay trước mặt của nhiều người như vậy, các ngươi còn muốn báo thù, cho dù chịu thiệt, cũng chỉ có thể câm lặng chịu thiệt."
"Có ý gì?"
Thẩm Vũ vẫn ngu ngơ không hiểu gì.
Tề Tiễn Chúc cũng phản ứng kịp, nhìn Vương Ly đầy hoài nghi: “Lẽ nào ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng bất cứ ai trong số chúng ta?"
"Tu vi của các ngươi đều cao hơn ta, nếu như các ngươi chịu thiệt, chắc cũng không trắng trợn khoe khoang đâu nhỉ?" Vương Ly không để ý đến lời của y, chỉ tự nhủ: “Ha Ha đạo hữu quả thật có chút âm hiểm."