Vương Ly nhìn hào quang, hơi nheo mắt lại, lông mày nhướng lên rồi trùng xuống.
Trên mặt của hắn hiện lên vẻ chán ghét, sau đó lại bình tĩnh.
Hắn chắp tay đứng yên ở bên vách đá.
Gió đêm thổi áo của hắn bay phất phới.
Hào quang lúc đầu tới rất nhanh, nhưng càng tiếp cận cô phong thì càng lúc càng chậm, cho đến lúc cách cô phong còn mấy dặm thì tất cả hào quang lại chậm rì từng chút một.
Hào quang xít tới gần lộ vẻ đề phòng, khí tức lạnh lẻo xuyên qua màn đêm, ban đầu có cảm giác giống như một con thuyền sắt lớn màu đen đang lướt trên không trung, nhưng khi đến gần vách núi chỗ Vương Ly đang đứng, cũng hoàn toàn lộ ra vẻ dữ tợn, chính là một thanh pháp kiếm to lớn màu ô kim.
Thanh pháp kiếm màu ô kim rộng hơn hai trượng, chiều dài hơn mười trượng, dày cũng hơn trượng, toàn thân có cảm giác nặng như núi.
Thân kiếm vô cùng bóng loáng, thân kiếm lóng lánh tinh quang, giống như nước chảy xuôi theo thân kiếm.
Nhưng trên thanh cự kiếm như vậy chỉ có hai tu sĩ đang đứng.
Pháp y của trung niên tu sĩ cầm đầu Trong thân kiếm bộ phận cũng có màu ô kim, trên thân có nhiều phù văn tiểu kiếm ô kim, hai hàng lông mày của hắn kéo dài đến tận tóc mai, ngũ quan đoan chính, trong ánh mắt chớp động giống như có kiếm quang lạnh lùng sắc bén tùy thời hiển hiện, cho người ta lực áp chế không thể giải thích.
Đứng sau lưng y là một tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng, tên tu sĩ trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao to, pháp y màu trắng như mây bay.
Hắn đứng ở bên cạnh trung niên tu sĩ uy nghiêm, trầm mặc và khiêm tốn.
Lúc Vương Ly chứng kiến trung niên tu sĩ hì không có chút ngạc nhiên nào, nhưng khi nhìn thấy tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười khổ không thể phát giác, nhưng chợt khôi phục như thường.
Lúc trung niên tu sĩ trên thanh cự kiếm màu ô kim nhìn thấy Vương Ly hình như cũng không có ý định chủ động bắt chuyện, trên mặt nhất thời hiện ra một tia không vui. Lão vốn muốn điều khiển mũi kiếm đâm vào vách đá, sau đó bay lên bãi đá thiên nhiên này, nhưng Vương Ly chắp tay đứng ở sát mép vực, dù thanh cự kiếm tiến sát, nhưng lão đoán được Vương Ly sẽ không nhường đường.
Vì vậy lão lập tức thay đổi hướng đi, trực tiếp tới gần từ bên cạnh.
"Sư tỷ đã bố trí pháp trận."
Nhưng đúng vào lúc này, Vương Ly đột nhiên nói: “Hằng Nguyên sư thúc, pháp trận do sư tỷ bố trí chắc chắn không cản được uy năng Cự Hạo Kiếm Cương của ngươi, nhưng nếu pháp trận do tỷ ấy bố trí cẩn thận bị kiếm của ngươi làm hỏng, nếu tỷ ấy nhảy lên trên kiếm của ngươi tự bạo Kim Đan, ta cũng không thể áp chế, bởi vì pháp khí mà ta dùng để áp chế tỷ ấy tự bạo kim đan đã xài hết."
Trung niên tu sĩ bị hắn gọi là Hằng Nguyên sư thúc nhất thời cứng đờ, thanh cự kiếm màu ô kim cũng đứng yên trên không trung.
Nhìn thấy Vương Ly nghiêm túc đứng đó, lão hiểu Vương Ly đã đoán được ý đồ đến đây của bọn họ, nhưng chẳng biết tại sao, thái độ của Vương Ly như vậy lại khiến lão không nổi giận được.
Lão trầm mặc thời gian một hơi thở, mới nhìn Vương Ly, cố dùng giọng hòa nhã nhất nói: “Nghe nói các ngươi nhân lúc Hoa Dương Tông Thông Huệ lão tổ độ kiếp, đoạt đi tổ Âm Lôi Tán của Thông Huệ lão, kế tiếp lại đến chợ Hắc Thuỷ bán đi, đổi lấy 1 viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan và mấy trăm vạn linh sa."
Vương Ly bình tĩnh nhìn trung niên tu sĩ, nói: “Cũng gần như vậy, nhưng nói đoạt Âm Lôi Tán trên tay của Thông Huệ lão tổ là không đúng, Âm Lôi Tán cuối cùng là do Thông Huệ lão tổ tặng cho chúng ta."
Trung niên tu sĩ không nhịn được nhíu mày, thanh âm cũng có chút lạnh lẽo: “Nói thì nói thế, nhưng sự thật mà ta nghe được là các ngươi thừa cơ đoạt lấy Âm Lôi Tán, sau đó dùng ngôn ngữ vô lễ, lại tới gần Thông Huệ lão tổ uy hiếp tự bạo Kim Đan, lúc này mới lấy được Âm Lôi Tán."
"Hằng Nguyên sư thúc ngươi thông minh hơn ta, tự nhiên giỏi phán đoán hơn ta." Vương Ly nghiêm túc nói: “Nếu như ngươi đã biết hết mọi chuyện, nên biết lúc sư tỷ của ta tự bạo Kim Đan, đã bị ta xuất thủ áp chế. Nhưng suy cho cùng Âm Lôi Tán là vật của Thông Huệ lão tổ, nếu lão không phải muốn cho chúng ta, thì lúc đó lão đã thành nguyên anh, cho dù không thể áp chế sư tỷ ta tự bạo Kim Đan, cũng đủ có thời gian tránh thoát an toàn, rồi tìm chúng ta tính sổ. Nhưng nếu lão không tặng Âm Lôi Tán cho chúng ta, thậm chí khi sư tỷ ta nói năng xấc xược, còn tặng thêm một pháp môn luyện khí không tầm thường, điều này chứng tỏ Thông Huệ lão tổ rất vui, trong tình huống đó hứa hẹn cho chúng ta ngay trước mặt nhiều tu sĩ như vậy, sau này đương nhiên cũng không thể vì vậy ghi hận trong lòng, cũng không giận lây sang Huyền Thiên Tông. Ta cũng biết Hằng Nguyên sư thúc ngươi lo lắng ta và sư tỷ sẽ khiến Huyền Thiên Tông rước lấy tai họa, nhưng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó."
Ngoài mặt thì trung niên tu sĩ vẫn tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, lão nhìn Vương Ly, lắc đầu, nói: “Cho dù ta cảm thấy lời ngươi nói là thật, dù Thông Huệ lão tổ ưu ái ngươi và Lữ Thần Tịnh, nhưng các ngươi chọc giận tu sĩ còn lại của Hoa Dương Tông là sự thực. Đúng là với thân phận của Thông Huệ lão tổ, nếu chính miệng nói những lời này, thì đương nhiên lão sẽ không đối phó các ngươi, nhưng những tu sĩ khác của Hoa Dương Tông mới là phiền phức sau này."
"Nếu thật đưa tới phiền phức sau này, ta cùng sư tỷ sẽ một mình gánh chịu." Vương Ly gật đầu, bình tĩnh nói: “Dù sao bọn họ cũng biết ta và sư tỷ cũng chỉ tu hành trong cô phong của Huyền Thiên Tông, không có quan hệ gì với chư phong còn lại của Huyền Thiên Tông. Bọn họ cho rằng chúng ta chiếm tiện nghi của chúng, cũng sẽ không đối phó chư phong còn lại của Huyền Thiên Tông, dù sao chư phong còn lại đâu được lợi gì."
Trung niên tu sĩ muốn nổi điên.
Thật ra việc đã đến nước này, lão vâng mệnh tới cô phong, chủ yếu là muốn để Vương Ly giao ra một phần chỗ tốt, dù sao 1 viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan và 5 triệu linh sa cũng không phải con số nhỏ đối với Huyền Thiên Tông.
Nhưng Vương Ly lại trực tiếp chận đứng lời lão định nói, điều này khiến lão cực kỳ khó chịu.
"Sư tôn."
Lúc này, tu sĩ trẻ tuổi phía sau khom người thi lễ với lão, kính cẩn nói: “Có thể để cho con nói riêng với Vương Ly sư đệ vài lời được không ạ?"
Ánh mắt của trung niên tu sĩ chớp động, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nói: “Được."
Tên tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch sam khẽ di động, trông cứ như một chiếc lông vũ màu trắng bị gió thổi bay, nhẹ nhàng rơi xuống gần Vương Ly.
Trung niên tu sĩ trên thanh cự kiếm màu ô kim hình như cũng không muốn nhìn thấy Vương Ly nữa, chỉ hờ hững xoay người, thanh kiếm bèn lui vào trong màn đêm.
Đợi đến khi thanh cự kiếm chỉ còn một chấm nhỏ trong màn đêm, tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch sam đứng bất động mới mỉm cười với Vương Ly, nhẹ giọng nói: “Vương Ly sư đệ, chúng ta đã bao nhiêu năm chưa gặp nhau?"
"Nhớ không rõ." Vương Ly cũng mỉm cười, nói: “Có lẽ đã mấy chục năm rồi."
Tu sĩ trẻ tuổi lẳng lặng nhìn Vương Ly, nhẹ giọng thở dài nói: “Thật quá xa lạ... năm đó ở trong đám đồng môn, ta và ngươi vốn thân nhất."
Vương Ly gật đầu, nói: “Lúc đó đúng là như thế."
Tu sĩ trẻ tuổi hiện lên vẻ ưu tư, nói: “Sư đệ, dù chỉ là đồng môn một thời gian, ta cũng phải nhắc nhở ngươi, nếu như lần này muốn bình yên vượt qua, thì chỗ tốt mà ngươi và Lữ sư tỷ lấy được, vẫn nên phân ra một ít. Sự nhẫn mãi của Tông chủ vẫn có hạn, lúc trước đương nhiên kiêng kỵ Lữ sư tỷ tự bạo Kim Đan đồng quy vu tận, nhưng giờ đã khác, theo ta biết, tông chủ đã đạt đến tu vi Kim Đan tầng sáu, hơn nữa ông ấy chiếm được một khối thanh mộc dị nguyên dung nhập trong huyền thiên kiếm cương của mình, chắc không bao lâu nữa, dù Lữ sư tỷ có muốn tự bạo Kim Đan đồng quy vu tận, thì ông ấy cũng có đầy đủ thủ đoạn tự bảo vệ mình."
"Đa tạ sư huynh đã tốt bụng nhắc nhở." Vương Ly nghe những lời này, sắc mặt vẫn vô cùng thờ ơ, giống như mặt hồ thu phẳng lặng, không chút gợn sóng: “Nhưng sư huynh còn nhớ ta vào cô phong lúc nào không?"
Tu sĩ trẻ tuổi hơi ngẩn ra, trầm ngâm nói: “15 năm trước?"
Vương Ly nở nụ cười, nụ cười của hắn khá tăm tối, hắn không nói thời gian xác thực, lại nói: “Là lúc chưa đến luyện khí một tầng đến luyện khí hai tầng."
Tu sĩ trẻ tuổi cúi đầu, y đã hiểu ý của Vương Ly.
Dù lúc trước Vương Ly nhỏ yếu như con kiến hôi, nhưng khi đó hắn vẫn tới cô phong này.
Tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch sam xoay người sang chỗ khác.
Y hít sâu một hơi, nhìn chư phong của Huyền Thiên ở không xa đấy, chậm rãi thở ra: “Sư đệ, ta đã luyện khí tầng chín, tối đa sang năm ta cũng có thể trùng kích trúc cơ. Thật ra ngươi nên hiểu, nếu như ngươi bằng lòng cúi đầu, tiến cảnh tu vi của ngươi cũng sẽ không ở dưới ta."
Vương Ly cười nói: “Ta cũng đã luyện khí tầng sáu."
Tu sĩ trẻ tuổi ngẩn người.
Y thực sự không rõ Vương Ly nói câu này là có ý gì.
Lẽ nào luyện khí tầng sáu đứng trước luyện khí tầng chín vẫn đáng để kiêu ngạo?
Hơn nữa vừa nãy nhìn thấy sắc mặt của Vương Ly tái nhợt khác thường, hình như thần thức cũng chịu trùng kích cực lớn, lẽ nào Vương Ly ở cùng Lữ Thần Tịnh tại cô phong quá lâu, nên cũng bị lây bệnh điên?
Vương Ly bỗng thu liễm nụ cười.
Hắn trầm mặc khoảng khắc, sau đó bỗng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Trần sư huynh, sau này ngươi đừng nên đến đến cô phong nữa."
Tu sĩ trẻ tuổi ngẩn ra, vô thức nói: “Vì sao?"
"Coi như có chút tình xưa, nhưng lại hư tình giả ý, khiến người khó chịu. Có tới thì ta cũng không nể mặt ngươi, càng thêm khó chịu."
Vương Ly không nhìn mặt của y, chỉ nhìn chư phong của Huyền Thiên Tông trong màn đêm lấp lánh vô vàn ánh sao ở phía xa, nói: “Vậy nên sau này đừng nên gặp lại."
Tu sĩ trẻ tuổi nghe câu nói nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyết liệt này xong, y thở nặng nề, cũng nói không nên lời.
Y nghe thấy Vương Ly lại nhẹ giọng bồi thêm một câu: “Còn trở lại, ta sợ sư tỷ sẽ động thủ."