Mục lục
Độ Kiếp Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Linh Tú đi vào pháp trận dịch chuyển, bước vào trong vầng sáng.

Nàng giống như đi qua một cánh cửa, bước tiếp theo là bóng tối.

Một vùng đất hoang vu bị bóng tối bao trùm.

Trên mặt đất khô cằn có rất nhiều xác bụi cây thấp bé, giống như có ngọn lửa đáng sợ nào đó đã thiêu rụi chúng chỉ trong một khoảnh khắc, nhiệt độ đáng sợ còn nung chảy tro tàn của chúng, ngưng kết thành nhiều tinh thể vặn vẹo với tư thế khác nhau.

Trên những tinh thể cháy đen này có rất nhiều quạ đen đang đậu, chỉ cần tu sĩ đến gần, những con quạ đen này bị sóng linh khí trên người tu sĩ chấn động, lập tức biến thành từng vầng sáng vặn vẹo rồi biến mất. Nhưng đợi đến khi bóng dáng tu sĩ biến mất, sau âm thanh ồn ào kỳ lạ, những con quạ này sẽ xuất hiện lại, đậu trên cành của những xác bụi cây này.

Đây là Tiêu Mộc Nguyên.

Di tích chiến trường của tu sĩ cổ đại.

Sau khi có rất nhiều tu sĩ Tiểu Ngọc Châu phát hiện ra di tích này, liền chen chúc đến đây, trong hơn hai trăm năm kế tiếp, đã tìm ra rất nhiều mảnh vụn của pháp bảo trong di tích này, thậm chí còn phát hiện được một ít linh dược vẫn còn dược lực.

Khu vực lân cận thậm chi có sinh ra một khu chợ tự do giao dịch.

Chợ này dần trở thành chợ Tiêu Mộc hiện nay.

Trong tất cả các khu chợ của Tiểu Ngọc Châu, chợ Tiêu Mộc là một trong những chợ ít nổi tiếng nhất.

Bởi vì nơi này đối với đại đa số tu sĩ của Tiểu Ngọc Châu thì không có tác dụng gì.

Nơi này không có phường giao dịch pháp bảo chính thống, cũng không phải là nơi tập trung vật liệu luyện khí hay vật liệu luyện đan gì, càng không có phường luyện khí cao cấp, phường bảo dưỡng pháp bảo, càng không có luyện đan sư lợi hại nào thường trú ở đây.

Nhưng sự tồn tại của nó cũng là hợp lý.

Đa số phường thị trong chợ Tiêu Mộc cũng không kinh doanh.

Ở đây cung cấp một số giao dịch treo thưởng ít được quan tâm.

Nội dung treo thưởng bao gồm ám sát một số tu sĩ, cướp đoạt một số tài nguyên tu hành cụ thể, trong đó rất nhiều hàng hóa cụ thể đến từ Hỗn Loạn Chi Địa.

Nơi này có nhiệm vụ săn đầu người nhằm vào một số tà tu, nhưng cũng nhận nhiệm vụ săn đầu người của tà tu đối với một số tu sĩ tiên môn chính tông. Hơn nữa, chỉ cần có đủ tiền, nơi đây còn có thể che chở một số tà tu bị tiên môn truy sát, giúp những tà tu này chạy trốn.

Ngoài ra, chợ Tiêu Mộc còn có mười ba tòa pháp trận dịch chuyển nối thẳng đến một số khu vực biên giới của Hỗn Loạn Châu Vực.

Đủ kiểu kinh doanh nguy hiểm, sinh ra phường thị muôn hình muôn vẻ, đồng thời cũng làm cho nơi này trở thành căn cứ khổng lồ của những thợ săn, kẻ trộm, người lưu vong, kẻ đào vàng.

Nơi này đối với tiên môn chính thống thì thuộc loại giao dịch kinh doanh ngầm, mang đến lợi nhuận không xác định cùng với tính phức tạp của đối tượng giao dịch, cũng làm cho chợ Tiêu Mộc trở thành một trong số ít chợ tự do không bị những tông môn tối cao âm thầm khống chế.

Đối với những bé ngoan từng bước tu hành trong tiên môn chính thống kia, những tu sĩ dám can đảm thường xuyên đi lại trong chợ Tiêu Mộc, thu lợi từ một số giao dịch trong đó, chính là dân liều mạng chân chính.

Vậy còn những phường chủ chiếm cứ một phương buôn bán trong chợ Tiêu Mộc này thì sao?

Trong mắt những đứa bé ngoan này, đó nhất định chính là ma quỷ gặm máu tươi và thịt thối mà sống.

Khi vầng sáng đặc trưng của pháp trận dịch chuyển biến mất bên cạnh Hà Linh Tú, dáng người và diện mạo của Hà Linh Tú đã có sự thay đổi rõ rệt.

Thân thể của nàng giống như bị một loại sức mạnh vô hình nào đó kéo dài ra một chút, cơ thể còn trở nên nở nang hơn một chút.

Ngũ quan của nàng trở nên già hơn rất nhiều, giống như một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi, nhưng khuôn mặt của nàng cũng bị kéo dài một chút, đến nỗi khuôn mặt nàng so sánh với cơ thể của nàng lúc này có vẻ hơi hẹp.

Cay nghiệt, mang theo một vẻ vô cùng tàn nhẫn và khôn khéo, chính là ấn tượng đầu tiên khi có tu sĩ nhìn thấy nàng bây giờ.

Những từ ngữ như ngây thơ, non nớt, ngây ngô... không thể dùng để miêu tả nàng bây giờ.

Khi nàng đi qua một vùng đất khô cằn, tiến vào trong chợ Tiêu Mộc, xuất hiện trong tầm mắt tu sĩ ven đường, đa số tu sĩ trong đáy mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi khó phát hiện, rất nhiều người thậm chí còn cúi đầu xuống, cố ý kéo dài khoảng cách với nàng.

Việc kinh doanh ở chợ Tiêu Mộc có tính không chắc chắn rất lớn, thậm chí ngay cả một trong số phường chủ cũng rất có thể sẽ trở thành đối tượng nhất định phải biến mất trong một giao dịch nào đó. Cho nên tất cả kiến trúc phường thị ở đây đều rất thuận theo quy luật của nơi này, không có bất kỳ phường chủ nào sẽ tốn một lượng lớn linh sa để xây dựng một sản nghiệp lâu dài, cho nên phong cách kiến trúc phường thị ở nơi này thậm chí còn kém hơn cả những phường thị của phàm phu tục tử kia.

Vật liệu đặc sản Tiêu Mộc và một số loại da yêu thú được tập hợp ở đại đa số phường thị nơi này.

Một số phường thị bị bỏ hoang tràn ngập tạo thành đường hẻm như mê cung.

Hà Linh Tú rất thoải mái đi qua con hẻm tràn ngập mùi hư thối, tiến vào một nhà phường thị.

Mấy tu sĩ mặc áo bào đen cung kính đón nàng vào một căn tĩnh thất, sau đó để nàng một mình trong căn tĩnh thất này.

Nàng ngồi trước một cái bàn làm bằng Tiêu Mộc, sau khi nàng búng tay một cái, trên bàn này xuất hiện mấy chục con quạ đen bay múa, quạ đen xoay quanh mặt bàn hình thành một cơn lốc màu đen.

Vài giây sau lốc xoáy màu đen biến mất, trong đó xuất hiện một cái ngọc phù màu đen.

Trên ngọc phù màu đen này cũng có hoa văn quạ đen che kín, giống như là có một đàn quạ đen đang bay qua một con sông màu đen lạnh lẽo.

Nhưng lúc có mấy ánh sáng nhạt xuất hiện trên ngón tay nàng, ngay khi mấy ánh sáng này rơi xuống cái ngọc phù màu đen, trên ngọc phù này hiện ra một loạt mật văn cổ xưa.

Ngay khi nhìn thấy những mật văn cổ xưa này, vẻ mặt Hà Linh Tú lập tức trở nên đặc sắc.

“Lợi hại.”

Nàng nhịn không được mà lắc đầu, nói.

Giống như những gì nàng đã nói với Tam sư thúc, hai người đệ tử Vương Ly và Lữ Thần Tịnh trên tòa cô phong của Huyền Thiên Tông này chắc chắn là dị loại.

Nàng thậm chí còn cảm thấy, năm người bọn Tề Tiễn Chúc cùng ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ của một mình Vương Ly.

Nhưng sự thật chứng minh, đôi sư tỷ đệ này so với tưởng tượng của nàng còn xuất sắc hơn.

Theo những gì nàng biết trước đây, trong mười mấy năm qua đôi sư tỷ đệ này đã nhiều lần tiến vào Hỗn Loạn Châu Vực, hai người này mang về bán đi rất nhiều thứ đặc trưng của Hỗn Loạn Châu Vực.

Nhìn khắp toàn bộ Tiểu Ngọc Châu, có thể nhiều lần tiến vào Hỗn Loạn Châu Vực để tìm kiếm tài nguyên tu hành trong mười mấy năm, đã có thể khinh thường đại đa số cặp đôi cùng cấp rồi.

Nhưng đôi sư tỷ đệ này, đâu chỉ là nhiều lần tiến vào Hỗn Loạn Châu Vực!

Dựa theo tư liệu bây giờ nàng nhận được, đôi sư tỷ đệ này không phải chỉ mới thăm dò sơ qua Hỗn Loạn Châu Vực.

Trong mười mấy năm qua, ít nhất bọn họ đã tiến vào Hỗn Loạn Châu Vực hơn ba mươi lần.

Đây vẫn chỉ là dựa theo tin tức trong tay mà suy đoán ra được.

Trực giác Hà Linh Tú cảm thấy hoàn toàn không chỉ như vậy.

Nhưng cho dù chỉ là ba mươi lần, một năm ít nhất tiến vào Hỗn Loạn Châu Vực hai lần, vậy mà đến bây giờ hai đệ tử Huyền Thiên Tông này vẫn còn sống khỏe re, điều này có ý nghĩa gì?

Hơn nữa trong phần tư liệu này, điều khiến nàng không thể tưởng tượng được và cảm thấy đặc sắc nhất chính là đôi đệ tử Huyền Thiên Tông này cũng có liên quan với việc kinh doanh của chợ Tiêu Mộc.

Ghi chép trên này cho thấy, trong số những việc làm của chợ Tiêu Mộc có liên quan đến Hỗn Loạn Châu Vực, đôi đệ tử Huyền Thiên Tông này thậm chí còn là hướng dẫn viên có kinh nghiệm nhất tại một số khu vực đặc thù.

Mật văn cổ xưa trên ngọc phù màu đen không ngừng hiện ra.

Nàng xem xong phần tư liệu liên quan đến hai đệ tử Huyền Thiên Tông này, khi nhìn phần tiếp theo, vẻ trêu ghẹo và bội phục trên mặt nàng nhanh chóng biến mất, vẻ mặt nàng chợt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK