Từ Hắc Thủy phường thị đi về phía nam năm trăm dặm, đó chính là nơi cư ngụ của Huyền Thiên Tông.
Với tu sĩ thì năm trăm dặm, nói xa không xa, nói gần cũng không gần.
Phường thị tự do cách Huyền Thiên Tông gần nhất là Ngoan Đầu phường thị ở phía tây bắc Huyền Thiên Tông, nhưng quy mô của phường thị đó quá nhỏ, chủ yếu kinh doanh một ít tài liệu luyện chế bùa chú cấp thấp, và cung cấp một ít công pháp tu hành cần thiết cho tán tu.
Tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên, bình thường cũng ít đi đến phố chợ loại nhỏ như thế này.
Khu vực của Huyền Thiên Tông cũng là năm trăm dặm, chu vi ba trăm dặm có mười bảy ngọn núi cao hơn ngàn trượng.
Mười bảy ngọn núi cao trên ngàn trượng này đều được bao phủ bởi một lớp băng dày, giữa mười bảy ngọn núi này hình thành luồng gió tự nhiên mạnh mẽ, tạo thành một hàng rào tự nhiên cho Huyền Thiên Tông.
Lớp băng trải qua vô số năm không còn là màu tuyết trắng hay xanh nhạt trong suốt, mà là một màu đen xì, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cũng có vẻ nặng nề mà sâu lắng.
Mười bảy ngọn núi này không có ngọn nào mà không bị thiên phạt đánh phải hay trải qua bao trận chiến giữa các tu sĩ mạnh mẽ, đỉnh của mỗi một ngọn núi đều bị nổ tung thành hình răng gãy, hơn nữa lớp băng bao trùm trên đó bị gió mạnh mài đến sắc bén như lưỡi dao, trông càng có vẻ lạnh lẽo.
Khu vực trung tâm của Huyền Thiên Tông là chu vi hai trăm dặm bên trong mười bảy ngọn núi này, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đây là một vùng thung lũng lõm tự nhiên, cương phong rét lạnh đến rìa bồn địa thì đột nhiên biến mất, bên trong bồn địa bốn mùa như xuân, linh hoa linh mộc khắp nơi đều có.
Trong bồn địa có ba mươi hai ngọn núi, đa số thật ra chỉ có thể xem như đồi núi, độ cao không quá mấy chục trượng. Số ngọn núi cao hơn trăm trượng cũng chỉ có mười ba ngọn, nhưng trong đó có một ngọn núi cao tới năm trăm trượng, cao hơn hai trăm trượng so với ngọn núi cao thứ hai. Nó nằm lẻ loi ở góc phía Bắc khu vực trung tâm của Huyền Thiên Tông. Nhìn từ trên cao xuống, nó giống như không hợp đàn mà cố ý cách xa ba mươi mốt ngọn núi còn lại.
Diện mạo của nó cũng rất độc đáo.
Ba mươi mốt ngọn núi còn lại của Huyền Thiên Tông có thể dùng từ mập lùn để hình dung, giống như là từng cái bánh bao tròn trịa. Nhưng nó lại vừa hẹp vừa cao, hiểm trở, làm cho người ta có cảm giác nó giống như là một mảnh từ bên ngoài đỉnh của mười bảy ngọn núi rơi xuống.
Mặc dù không có lớp băng bao phủ, nhưng phần lớn các vùng núi của nó đều là đá cứng rắn màu đen, ngoại trừ một ít cây tùng bách già, trong ngọn núi này cũng không có bao nhiêu linh mộc và linh hoa, chỉ có lạnh lẽo, không có cảm giác linh thiêng tú lệ.
Đây là một ngọn cô phong của Huyền Thiên tông.
Là nơi tu hành của đệ tử Huyền Thiên Tông Vương Ly và sư tỷ Lữ Thần Tịnh.
Trước kia trong Tiểu Ngọc Châu, Huyền Thiên Tông cũng không nổi danh bao nhiêu, nhưng mấy năm gần đây Lữ Thần Tịnh hay hay nổi hứng muốn tự bạo kim đan lại đi ngoài hành tẩu, ngọn cô phong này của Huyền Thiên Tông cũng có chút danh tiếng.
Cương phong bảo phủ mười bảy ngọn núi vòng ngoài Huyền Thiên Tông đối với đa số tu sĩ của Huyền Thiên tông đều là vô cùng hỗn loạn, không thể nắm bắt.
Sức gió nhỏ nhất so với pháp thuật cương phong do tu sĩ Luyện Khí nhất giai thi triển cũng không kém bao nhiêu. Nhưng sức gió mạnh nhất lại có thể so với một đòn toàn lực của tu sĩ Kim Đan đỉnh phong.
Cho dù tu sĩ Huyền Thiên Tông đã quen, quy hoạch mấy lối đi an toàn, nhưng qua mấy chục năm, vẫn có ít nhất ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Huyền Thiên Tông bị cương phong hỗn loạn quét bay ra ngoài, giống như là đập con ruồi vậy, đập chết trên lớp băng.
Đương nhiên trong Huyền Thiên Tông cũng có trận pháp dịch chuyển thông với bên ngoài, nhưng bất kỳ trận pháp dịch chuyển nào cũng phải tiêu tốn linh khí, hơn nữa Huyền Thiên Tông cũng không cho phép tu sĩ cấp thấp đi lại bên ngoài thường xuyên. Cho nên Huyền Thiên Tông cũng không bận tâm việc phải mở ra một lối đi an toàn trăm phần trăm cho tu sĩ cấp thấp.
“Mười hai từ phải ghi nhớ khi nhập môn” mà Bạch Khê Chân Nhân đã nói với những mầm tiên của Tiên Kha Tông, thật ra cũng là chân ngôn mà đại đa số các tông môn thờ phụng.
Tu chân giả đoạt mệnh với trời, vốn là nghịch thiên mà đi, cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc là tiêu chuẩn mà tất cả tông môn theo đuổi. Nếu ngay cả ra vào tông môn cũng bị cương phong thổi chết, vậy chứng tỏ bản thân không có số mệnh, sống cũng chỉ lãng phí linh sa của tông môn.
Trong mắt mọi người tư duy của Lữ Thần Tịnh không giống người bình thường, hiện tại nàng đang hóa thành kiếm quang bay đến vòng ngoài Huyền Thiên Tông, nàng vốn cũng không đi theo con đường tầm thường.
Xoẹt một tiếng.
Huyền Thiên Kiếm Trụ của nàng đâm thủng một luồng cương phong giống như mái chèo thật lớn lao đến trước mặt, rồi xông thẳng vào góc Đông Bắc giữa hai ngọn núi cao nhất, nơi mà những tu sĩ Huyền Thiên Tông khác cho rằng là nơi không phù hợp nhất để đi qua.
Cương phong ở những nơi khác nhìn giống như những bóng mờ màu đen, nhưng cương phong gào thét ở góc đông bắc này lại ngưng đọng như tinh thạch, không chỉ dưới ánh mặt trời mà ngay cả trong bóng đêm cũng tỏa sáng óng ánh.
Hơn nữa cương phong nhỏ nhất ở đây cũng dài mấy trượng, giống như một tấm vải khổng lồ. Lớn hơn thì mấy chục trượng, giống như là con tàu trong sóng to gió lớn lao đến trước mặt.
Lữ Thần Tịnh mang theo Vương Ly hóa thành kiếm quang nhất xông vào khu vực cương phong gào thét. Bóng dáng của nàng và Vương Ly cùng với kiếm quang này bây giờ có vẻ vô cùng nhỏ bé, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trên mặt biển sóng to gió lớn, hơn nữa trong sóng gió còn có vô số lưỡi đao đang chém loạn xạ vào chiếc thuyền lá này.
Làm cho người ta có cảm giác, là chiếc thuyền lá nhỏ này lúc nào cũng có thể bị lật úp, không có khả năng lao ra khỏi khu vực như thế này.
Nhưng dù tình thế có vẻ nguy cấp như thế nào, trông Lữ Thần Tịnh vẫn rất lạnh nhạt thậm chí có chút mê mang, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng không thể nhìn thấy bất kỳ vẻ lo lắng nào, ngay cả Vương Ly ở phía sau nàng cũng đã quen với cảm giác lúc nào cũng có thể bị rơi khỏi kiếm quang và bị cương phong đập chết.
Cuộc đối thoại của hai người cũng không vì vậy mà chấm dứt.
“Sư tỷ, gần đây tỷ khá thường xuyên tự bạo kim đan, ta không còn đủ linh phù nữa. Gần đây không có chuyện gì thì tạm thời bớt...”
“Không sao, lần này trở về, hẳn đệ cũng sắp đột phá lên Luyện Khí tầng sáu, có lẽ vẫn có thể chịu được.”
“Sư tỷ, không thể nói như vậy, tỷ không lo việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt tiền. Linh sa dùng cho việc tu hành của ta và tỷ vốn đã nhiều rồi. Mỗi một tấm linh phù đều là dùng linh sa để mua. Hơn nữa linh dược dùng để an thần cùng trấn áp đan khí đã bị ta mua nhiều đến mức tăng giá. Tài chính của chúng ta đã thu không đủ chi.”
“Tiết kiệm Linh sa là tiết kiệm không được, nên tự bạo kim đan thì vẫn phải tự bạo kim đan.”
“Sư tỷ, đạo lý này đến đây rồi, sao hình như lại không thể nói được nữa.”
Trong lúc đối thoại câu được câu không như vậy, Lữ Thần Tịnh cưỡi kiếm quang bay xuyên qua vòng ngoài Huyền Thiên Tông, ngọn núi lẻ loi kia đã ở ngay trước mắt.
Giữa sườn núi của Cô Phong có mấy căn nhà đá, bên trong nhà đá có tĩnh thất để tu hành mà Vương Ly và Lữ Thần Tịnh sử dụng.
Phía trước mấy căn nhà đá này là một khối đá phẳng tự nhiên, khối đá vô cùng bằng phẳng, phần phía trước nhô ra bên ngoài vách núi có một gốc thông nhỏ nhìn có vẻ nửa chết nửa sống mọc ở rìa, xung quanh gốc thông lại thường xuyên có mây trắng mỏng manh lượn lờ.
Xung quanh khu vực này nhìn từ xa cũng không có gì khác thường, nhưng khi Lữ Thần Tịnh cưỡi kiếm quang đến gần, xung quanh khu vực này này lại dần dần hiện ra một vầng sáng mờ nhạt. Đến khi kiếm quang xuyên qua vầng sáng này, nó lại hoàn toàn biến mất, nhưng từ bên ngoài nhìn vào cũng không hề nhìn thấy Lữ Thần Tịnh và Vương Ly hiện đang đáp xuống khối đá.
Lữ Thần Tịnh vừa đáp xuống khối đá này, một chút ánh sáng xanh từ trong tay nàng bay lên đỉnh đầu nàng và Vương Ly tạo thành một lá sen màu xanh lơ lửng như cái ô. Gần như cùng lúc đó, một chiếc chiếu rơm màu vàng mềm mại cũng được trải trên nền đá trước mặt nàng.
Nàng theo đó mà nằm xuống chiếc chiếu rơm này, trên đó bắt đầu tỏa ra ánh vàng, từng cọng rơm mềm mại lặng yên dài ra, nâng thân thể nàng lên, sắp xếp cho nàng một tư thế nằm thoải mái nhất.
Vương Ly cũng thoải mái ngồi xuống chiếc chiếu rơm này, sau đó ở giữa hắn và Lữ Thần Tịnh đột nhiên xuất một cái bàn vuông nhỏ màu tím, trên bàn có một ít linh quả.
Lúc này nhìn có vẻ rất nhàn nhã, nhưng Vương Ly cũng biết rõ thời gian như thế này quá ngắn ngủi.
Lúc này, đột nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề vô cùng quan trọng.
Thế là hắn lập tức nhìn vào con ngươi sáng ngời của Lữ Thần Tịnh một cách nghiêm túc, hỏi: “Sư tỷ, có phải là do tỷ hay không, bởi vì có tỷ ở đó, cho nên thiên kiếp của Thông Huệ lão tổ mới có thể trở nên kỳ lạ như vậy?”
“Có lẽ là vậy.” Lữ Thần Tịnh yên lặng ăn một quả linh quả, đáp.
“Tỷ nói thế này… haizz, cũng tương đương với không nói.” Vương Ly than thở.
Lữ Thần Tịnh liếc mắt nhìn hắn, nói: “Có thể là vì ta, nhưng cũng có thể là vì đệ, chuyện này làm sao ta biết được.”
Nói xong câu đó, ánh sáng trong con ngươi nàng đột nhiên ảm đạm xuống, giống như trong cơ thể nàng có một ngọn nến đột nhiên bị dập tắt.
Vương Ly lắc đầu.
Con ngươi Lữ Thần Tịnh từ mê mang tựa như đã trở thành đục ngầu, lúc này tay trái của nàng theo thói quen lấy ra một cái ngọc phù hình cá rơi ném đến trước mặt Vương Ly.