Một đóa mây đen đang bay về phía Tây Phương.
Không nhìn ra được mây đen do pháp bảo hay pháp thuật hình thành, ở trung tâm đoá mây đen, khói mây màu đen dày đặc kết thành một gốc bảo thụ màu đen có bảy chạc, trên mỗi chạc cây đều xum xuê hắc diệp, giống như một bảo tọa thiên nhiên.
Trong hai hắc y tu sĩ thần bí, tên nữ tu ngồi ở giữa một bảo tọa hắc diệp, tên nam tu tóc bạc ngồi trên một bảo tọa ở trước người của nàng, đối mặt với nàng.
"Thanh Hư, ngươi nói nữ tu tên gọi Lữ Thần Tịnh của Huyền Thiên Tông, thật sự bị tổn thương thần hồn, hay cố ý giả vờ."
Nữ tu rất tùy ý hái hắc diệp bên người, cứ mỗi lần nàng hái xuống một chiếc lá, chiếc lá sẽ biến mất như nước chảy trong tay nàng, sau đó tại bảo tọa phía dưới thân nàng, lại sẽ sinh ra một chiếc lá mới, hết sức kỳ lạ.
"Thật sự thần hồn bị tổn thương." Nam tu tóc bạc này chưa từng nói câu nào lúc ở chợ Hắc, lúc này y lên tiếng trả lời câu hỏi của nữ tu, cũng không hề nói lời thừa.
Thanh âm của y rất thanh thúy, rất giống với âm thanh dễ nghe lúc mảnh sứ vỡ phát ra, trong lúc nói chuyện, thần sắc của y cũng rất khiêm tốn, có vẻ mối quan hệ giữa y và nữ tu không phải là loại quan hệ trưởng bối tông môn mang theo đệ tử quan trọng trong môn ra ngoài rèn luyện như Vương Ly cùng Lữ Thần Tịnh suy nghĩ.
"Vậy ngươi cảm thấy ThanhTịnh Hoàn Thần Đan có thể giúp nàng chữa trị thần hồn hay không?" Hắc y nữ tu suy nghĩ một lúc, lại thản nhiên hỏi.
Tu sĩ tóc bạc mà nàng gọi là Thanh Hư lắc đầu, nói: "Chắc không có mấy tác dụng."
"Cả linh đan ngũ cấp cũng không có tác dụng, thần hồn của nàng bị hao tổn, có vẻ không chỉ do độ kiếp Trúc Cơ thất bại?" Hắc y nữ tu cười mà không phải cười đứng lên.
"Ngươi đoán không sai." Nghe lời của nàng, Thanh Hư liền biết nàng thật sự muốn nói gì, nói: "Nhưng nếu ngươi đã đoán được, càng không thể nhúng tay vào."
"Vậy nên mới nhàm chán."
Hắc y nữ nhếch môi cười: “Tam Thánh cùng tồn tại, xác định châu giới, tất cả tông môn đều tuân theo quỷ củ nề nếp, thoạt nhìn là tránh khỏi tự tổn, nhưng sói hoang và cún con sao lại có thể có cùng chiến lực, như vậy là có thể giữ vững địa bàn của các tu sĩ sao? Huống hồ ít tranh đấu ở bề nổi, ngầm lục đục với nhau sẽ giảm sao?"
Nghe nàng nhạo báng như vậy, Thanh Hư vẫn giữ trầm mặc.
Đây là chuyện nàng có thể suy tư, nhưng không cần y suy tư hay bình luận.
Y không trả lời, hắc y nữ tu cũng không bởi vậy cảm thấy càng thêm nhàm chán.
Tựa như Vương Ly sớm quen ở chung với Lữ Thần Tịnh, nàng cũng đã quen cách nói chuyện khô khan này của Thanh Hư.
"Tiểu Ngọc Châu gọi linh đan ngũ cấp như thế nào?"
Nàng bắt chéo chân, bày ra một tư thế thoải mái hơn: “Tên là Vũ Tự cấp gì đó?"
“Ừ!”
Thanh Hư nhẹ gật đầu, nói: "Tiểu Ngọc Châu cùng Hồng Sơn Châu, Hỏa Tước Châu, Ác Thủy Châu 4 châu cùng với tu sĩ trong thuỷ vực xung quanh, đều quen dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Vũ Trụ Hồng Hoang những chữ này để phân chia các loại bảo vật."
Hắc y nữ tu đột nhiên cảm thấy buồn cười, vẻ đùa cợt trên mặt nàng càng đậm, nhưng lãnh ý trong đó đã hoàn toàn biến mất.
" Tại sao họ không đổi luôn tên của 7 đại tầng đại cảnh: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Tịch Diệt, Đại Thừa."
Nàng cười nói: "Dứt khoát cũng gọi là Thiên Tự Kỳ, Địa Tự Kỳ, Kim Đan Kỳ cứ gọi là Huyền Tự Kỳ."
Thanh Hư lại không cảm thấy buồn cười, chỉ nói: "Mỗi châu mỗi khác, 4 châu ở giáp ranh Đông Phương nghìn năm trước còn là Hỗn Loạn Chi Địa, sau này thuộc quyền cai quản của Thánh Nhân giáo, lúc ấy Thánh Nhân giáo tạo ra Độ Nhân Kinh đơn giản dễ tu, 8 chữ Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang là câu chữ mở đầu trong Độ Nhân Kinh. Độ Nhân Kinh không giới hạn tu hành trong biên giới bốn châu Đông Phương, truyền bá cực lớn, đặt tên phẩm giai bằng 8 chữ này đối với tu sĩ 4 châu cũng dễ hiểu. Hơn nữa trừ 13 châu trung bộ chúng ta, các châu giới biên giới còn lại cũng có cách gọi không giống nhau."
"Ta biết... nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, hơn nữa ngươi càng giải thích nghiêm túc, ta càng cảm thấy buồn cười." Hắc y nữ tu nhịn không được bật cười: “Hơn nữa phương thức đặt tên này cũng quá dài dòng không theo trào lưu rồi, nào có cách đặt tên thất cấp tương ứng 7 tầng đại cảnh vừa xem hiểu ngay, xem ra tu sĩ Tiểu Ngọc Châu cũng rất hiêm trong châu giới 4 châu, nếu như đến Trung Thần Châu, nếu nói với người ta cái gì pháp bảo cấp Vũ Tự, thì khác gì đánh đố."
Thanh Hư biết rõ nàng cố ý giễu cợt, nhưng đã quen rồi, y vẫn nghiêm túc hồi đáp: "Đúng là 4 châu không giống các châu tại trung bộ lui tới mật thiết, cho nên mới bảo lưu thói quen như thế, nhưng tu sĩ bình thường đều nhập gia tùy tục, nếu như tu sĩ 4 châu có đi châu khác, cũng sẽ đổi theo cách gọi của châu khác."
"Nhập gia tùy tục nơi đây thật đúng là nhà quê." Hắc y nữ tu cảm thấy khó có thể nghĩ sâu, hiểu càng sâu lại càng không kìm được buồn cười.
Theo ý kiến của cô, cách gọi chủ lưu sở dĩ thành chủ lưu đương nhiên là có đạo lý.
Tu chân giả chia thành 7 tầng đại cảnh, mỗi tầng trong 7 tầng đại cảnh lại chia thành 9 tầng tiểu cảnh.
Pháp bảo kia cũng chia 7 cấp, cấp đầu tiên tương ứng Luyện Khí kỳ, cấp đầu tiên chia thành 9 phẩm, đối với bất cứ tu sĩ nào thì cũng rất rõ ràng.
Ví dụ như pháp bảo nhất cấp cửu phẩm, đó chính là pháp bảo mà tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín đều dùng được, pháp bảo nhị cấp nhất phẩm, chính là pháp bảo mà tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng một đều dùng được.
Phương thức đặt tên như thế, tu sĩ nào không hiểu được thì chính là đầu heo.
Còn cách gọi của Tiểu Ngọc Châu thì sao?
Pháp bảo nhất cấp gọi là Thiên Tự cấp, pháp bảo nhị cấp gọi là Địa Tự cấp.
Thiên và địa ai hơn lớn?
Kế tiếp lại là Huyền Tự cấp cùng Hoàng Tự cấp, điều này đương nhiên cũng không tính là khó nhớ, nhưng cũng không phải chủ lưu.
Nàng nén cười, cố ý nắm chặt ngón tay, nói: "Theo cách nói này của Tiểu Ngọc Châu, ThanhTịnh Hoàn Thần Đan kia phải gọi là Vũ Tự nhất phẩm linh đan, hoặc gọi là Vũ Tự Thiên Tự linh đan."
Nói xong câu này, nàng vẫn không thể nhịn được cười lớn, càng cố ý nói: "Rõ ràng thất cấp tương ứng 7 tầng đại cảnh, vậy 8 chữ này với bọn hắn là cái quỷ gì?"
Thanh Hư cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng.
Y cũng biết đây là ác thú vị của nàng, dù sao y cũng quen rồi, cho nên vẫn rất nghiêm túc đáp lại: "8 chữ này cũng tương ứng 7 tầng đại cảnh, pháp bảo đệ thất cấp, Tiểu Ngọc Châu gọi là Hồng Hoang pháp bảo, trong cách gọi không mang theo chữ gì. Về phần Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan, dựa theo cách gọi của Tiểu Ngọc Châu đích xác gọi là Vũ Tự nhất phẩm linh đan, không gọi Vũ Tự Thiên Tự linh đan."
"A ha ha ha!" Ác thú vị của hắc y thiếu nữ ác cuối cùng đã được thỏa mãn, nàng cười đến mức toàn thân run rẩy, hai tay cũng nhịn không được vỗ ầm ầm vào hắc diệp bảo tọa dưới thân: “Cười chết ta rồi, thiệt là lươn lẹo, Thanh Hư, ngươi há mồm cho ta xem chút, xem xem rốt cuộc lưỡi của ngươi của cột vào nhau không?"
Thanh Hư lần này lựa chọn ngậm miệng trầm mặc.
Y không có loại ác thú vị này.
Y không bày tỏ quan điểm của mình, nhưng quan điểm của y đương nhiên trái ngược hắc y thiếu nữ.
Theo ý kiến của y, tồn tại của vạn sự vạn vật đều là hợp lý.
Giống như Tiểu Ngọc Châu gọi thất cấp pháp bảo của Trung Thần Châu là Hồng Hoang pháp bảo, theo y thấy rất hợp lý.
Hồng Hoang có nghĩa là viễn cổ, có nghĩa là thiên địa sơ sinh.
Thấp cấp pháp bảo, bản thân chính là kinh khủng dị bảo được thai nghén trong hỗn độn, dù là những tồn tại cường đại nhất trong lịch sử tu chân, rất nhiều vị cũng nhờ đạt được bảo vật như vậy mới trở thành kẻ cường đại nhất, bọn họ cũng không thể vô căn cứ giả tạp pháp tắc thai nghén ra pháp bảo cường đại như vậy, tối đa chỉ có thể tạo hình và cải tiến.
Hơn nữa thuần túy dùng chữ mà nói, y cũng cảm thấy hai chữ Hồng Hoang có khí thế hơn nhiều thất cấp đơn giản.
Hắc y thiếu nữ cười rất lâu mới ngừng lại được.
"Rốt cuộc đã tới."
Nàng thu lại nụ cười, đột nhiên lại nói một câu như vậy.
Thanh Hư nhẹ gật đầu.
"Lưu lại hai người sống." Nàng nghiêm túc, nói: "Ta cảm giác có chút không đúng, Thông Huệ lão tổ độ kiếp tại loại địa phương đó, người đến đó cũng rất nhiều."
Bên dưới đám mây đen là một mảnh thuỷ vực trắng xoá.
Trên không trung ngoại trừ đóa mây đen này, cũng không có quầng sáng khác xuất hiện, nhưng khi nàng nói xong câu đó, trên mặt nước bỗng xuất hiện hơn mười cái bóng quỷ dị.
Hơn mười cái bóng quỷ dị thoạt nhìn chỉ là hơn mười bóng ánh sáng trắng bệch, nhưng nhìn kỹ thì lại là hơn mười mặt khóc trắng bệch.
Có vài người trời sinh đã có ác thú vị.
Ác thú vị của vài người đã biến thành một loại tiêu chí.
Tại Tiểu Ngọc Châu, mặt khóc trắng bệch đại biểu cho ho một nhóm tà đạo bỏ qua Tam Thánh Đạo, là tà tu lấy việc tập sát tu sĩ các tông môn để đạt được tài nguyên tu hành.
Phần lớn tu sĩ Tiểu Ngọc Châu chứng kiến tiêu chí như vậy đều kinh hãi khiếp sợ.
"Khóc cái gì mà khóc, cười cho ta." Nhưng nhìn những mặt khóc trắng bệch này, hắc y nữ tu lại cười lạnh quát.
Hơn mười chiếc lá đen bay ra từ trong tay của nàng.
Chiếc lá trong nháy mắt biến mất, không xuất hiện lại dưới bảo tọa của nàng.
Xoẹt!
Trên không trung có hơn mười thanh tinh màu đen cực lớn tung hoành, uy năng cuồng bạo trong nháy mắt trực tiếp bức ra hơn mười pháp bảo phi độn ẩn nấp trên không trung, sau đó mãnh liệt xuyên thủng chúng!
.
.
Chú thích:
*ác thú vị: chính là ham mê, hứng thú yêu thích bất lương, thường chỉ người có hành vi, sở thích không phù hợp thân phân địa vị của mình