Thần thức của Lữ Thần Tịnh vừa mới chạm đến lá linh diệp này, lông mày của nàng bèn hơi nhíu lại: “Mộc Tê Đạo Thụ linh diệp? Vương Ly, rốt cuộc ngươi gặp cái gì."
"Không có gì."
Vương Ly cười ha ha: “Cũng chỉ không cẩn thận có được vài đại đạo dị tướng, giết vài tuyệt tu, thuận tiện kết bái với con gái của thánh chủ Hắc Thiên Thánh Địa, tặng hai kiện linh bảo. Ai, trời mới biết ta đã trải qua những gì."
Mặc dù ở trước mặt của Lữ Thần Tịnh, Hà Linh Tú không dám lỗ mãng, nhưng nàng vẫn không chịu được dáng vẻ tự đắc này của Vương Ly, nhịn không được cười lạnh bổ sung một câu: “Thuận tiện còn tạo thành một trận thú triều nhất định sẽ cuộn sạch châu vực sát ranh giới phía đông của chúng ta."
Lữ Thần Tịnh thản nhiên ăn 1 lá Mộc Tê Đạo Thụ linh diệp như ăn hột dưa vậy, nhưng sau đó xoay người đi vào trong Thạch Lư: “Các ngươi vào đây nói chuyện."
Vào tĩnh thất trong Thạch Lư, Vương Ly còn muốn chém gió tiếp, nhưng Lữ Thần Tịnh nhìn hắn, bèn nói: “Ngươi không cần nói, Hà Linh Tú, ngươi nói."
Vương Ly nhất thời bất đắc dĩ: “Khó chịu."
Hà Linh Tú lập tức vui vẻ, nhanh chóng kể lại tường tận một lần mọi chuyện đã phát sinh kể từ sau khi tiến vào Bạch Cốt Châu.
Đồng thời nàng còn tận lực miêu tả Vương Ly lươn lẹo cỡ nào.
Vương Ly trợn mắt trắng.
"Di La Thánh Tôn của Di La Đạo Tràng sẽ không nông cạn như thế, khơi mào chiến tranh giữa Hắc Thiên Thánh Địa cùng bất kỳ Thánh nào cũng không tốt đối với lão, hiện tại thế chân vạc của Tam Thánh, lẫn nhau ngăn được, nếu như thiếu một Thánh, hai Thánh còn lại tất có một trận chiến." Nghe xong những điều này, Lữ Thần Tịnh hơi nhíu mày, nói: “Cho nên ngược lại giống như có người cố ý muốn phá hoại cân bằng giữa Tam Thánh, từ đó hoàn toàn phá vỡ thế cục của tu chân giới."
"Nhưng những kẻ kia chắc chắn là tuyệt tu không thể giả." Vương Ly nói: “Chuyện này chắc chắn không sai được."
"Tuyệt tu là tu sĩ của Di La Đạo Tràng, nhưng hành động lúc bình thường của tuyệt tu, đương nhiên cũng sẽ không hoàn toàn là do Di La Thánh Tôn điều khiển." Lữ Thần Tịnh nói.
Hà Linh Tú hơi ngẩn ra, nói: “Ý của ngươi là, e rằng trong Di La Thánh Địa có người điều động tuyệt tu, muốn tạo thành cục diện như vậy, chỉ là những tuyệt tu này cầm pháp bảo như Thánh Cốt Dị Viêm trong tay, Nguyên Lôi Luyện Yêu Tháp, chỉ sợ không phải do Di La Thánh Tôn an bài, nhưng có thể an bài pháp bảo như thế vào trong tay của bọn nọ, để cho bọn họ tiến vào Bạch Cốt Châu chặn giết Khương Tuyết Ly, chắc chắn cũng là người thân phận cực kỳ cao tuyệt trong Di La Đạo Tràng."
"Nếu muốn mưu đồ Tam Thánh, nhất định phải trả cái giá lớn kinh người, đương nhiên phải hi sinh đủ phân lượng." Lữ Thần Tịnh bình tĩnh nói: “So sánh thì một trận thú triều cuộn sạch châu vực sát ranh giới phía đông, cũng không đáng là gì."
Hà Linh Tú gật đầu.
Lữ Thần Tịnh nhìn thoáng qua Vương Ly, nói tiếp: “Thánh chủ của Hắc Thiên Thánh Địa có thể xưng là đệ tứ Thánh, đương nhiên cũng là nhân vật mơ hồ có thể chống lại Tam Thánh, nhân vật như vậy đương nhiên thông minh hơn nhiều so với chúng ta, hiện tại Khương Tuyết Ly chẳng những không chết, ngược lại có được chỗ tốt. Đương nhiên lão cũng không thể bởi vì chuyện như vậy mà thù địch với Di La Thánh Địa, cũng không dùng thủ đoạn đặc biệt cứng rắn bức bách Di La Thánh Địa. Khương Tuyết Ly không chết, mặc kệ đại cục này do ai thiết lập, hậu quả tồi tệ cũng đã được giảm xuống mức thấp nhất."
Vương Ly thở dài.
Hiện tại hắn cùng Khương Tuyết Ly đương nhiên có quan hệ rất tốt, nhưng trước khi tiến vào trong Bạch Cốt Châu, hắn cùng Khương Tuyết Ly cũng chỉ gặp mặt một lần.
Nếu như hắn không gặp phải Khương Tuyết Ly ở trong Bạch Cốt Châu, nếu Khương Tuyết Ly chết, hắn cũng sẽ không có cảm giác gì.
Nếu như Khương Tuyết Ly thật chết rồi, Di La Đạo Tràng cùng Hắc Thiên Thánh Địa khai chiến, Tam cân bằng giữa Thánh phá hỏng, kế tiếp Tam Thánh đánh chết ngươi đánh ta sống, vậy hắn lại càng vui vẻ, thư thái.
Cho nên vẫn là Khương mặt đen tốt số.
"Than thở gì, thật là… nhìn dáng vẻ của ngươi chắc hận không thể để Khương Tuyết Ly chết, Tam Thánh khai chiến. Dù gì nàng đã cho ngươi Khi Thiên Cổ Kinh." Hà Linh Tú liếc mắt bèn nhận ra suy nghĩ trong lòng của Vương Ly lúc này, cười lạnh nói: “Nếu không phải như thế, làm sao ngươi có được chiến tích dùng cứt chó đánh bại một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng hai."
"Vậy thì cũng đúng." Vương Ly cảm khái nói: “Khương mặt đen sống vẫn tốt hơn."
"Ngươi không coi đó là chuyện lớn hả." Hà Linh Tú châm chọc nói: “Biến ảo pháp khí gì không được, biến ảo cái xe nát và cứt chó, Cố Bạch Hạc là ai? Ngươi cho rằng không có danh tiếng gì giống như Lý Đạo Thất của Huyền Thiên Tông các ngươi sao, nếu như ngươi dùng pháp khí lợi hại đánh bại hắn, dù truyền đi, người khác cũng chỉ cho rằng không phải bản thân ngươi lợi hại, chỉ là pháp khí trong tay lợi hại, như thế còn đỡ. Chỉ trong mấy ngày nữa thôi, e rằng toàn bộ Tiểu Ngọc Châu đều biết ngươi dùng cứt chó đánh bại Cố Bạch Hạc của Vấn Tiên Tông, kế tiếp ngươi sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức."
Vương Ly nhất thời xụ mặt nói: “Nhưng biến thành cứt chó rất vui... lúc đó chỉ muốn trút giận, thật không ngờ hậu quả như thế, Ha Ha đạo hữu ngươi cũng không nhắc nhở ta."
"Làm cũng đã làm rồi, sợ cái gì."
Lữ Thần Tịnh cũng trước phong ba không sợ hãi, không cho là đúng: “Tuy lần này bị ngươi đánh bậy đánh bạ, tu chân giới đại loạn không yên, nhưng loạn tượng đã sinh, kế tiếp thú triều phát sinh, 4 châu sát ranh giới phía đông của chúng ta sẽ loạn, nào có mấy thời gian yên bình. Ngươi đã có được những trải nghiệm như vậy ở Bạch Cốt Châu, lại có chỗ dựa Hắc Thiên Thánh Địa, kế tiếp bất cứ kẻ nào muốn tới tìm phiền toái, ngươi cứ đánh cho đã. Từ cổ chí kim, người trong tu chân giới chân chính có thể chế ra đạo của bản thân, có ai không chiến đấu ra đạo của mình."
"Đúng!" Vương Ly đột nhiên hào khí ngất trời: “Tu sĩ của Huyền Thiên Tông chúng ta, kiếm khí ngút trời, chính là muốn chiến ra đạo của mình, Ha Ha đạo hữu, ngươi cũng khác biệt, ngươi âm mưu quỷ kế đa đoan, có thể âm ra đạo của mình!"
"Con mẹ nó..." Hà Linh Tú xạm mặt lại, nếu không phải Lữ Thần Tịnh ở đây, nàng nhất định phải đâm cho Vương Ly mấy lổ.