Vương Ly cứ bay về phía trước, một lát sau, hắn dừng lại, xoay người qua chỗ khác.
Hà Linh Tú đứng ở phía sau cách hắn không xa.
“Xem ra những người sư huynh sư tỷ này của ta, thật sự là xách giày cho ngươi cũng không xứng.” Hà Linh Tú lẳng lặng nhìn Vương Ly, tuy kết quả như vậy đã nằm trong dự liệu của nàng, nhưng dù sao nàng cũng là đệ tử của Hoa Dương Tông, bây giờ nhìn hai tay áo Vương Ly đang phồng lên, đương nhiên trong lòng vẫn sinh ra chút cảm giác không thoải mái.
“Ngươi nói vậy thì hơi quá.” Vương Ly nói: “Ta ngay cả giày còn không có, làm sao có thể cho người xách giày.”
Hà Linh Tú nhìn đôi chân trần của Vương Ly, khẽ mỉa mai nói: “Ngươi thật sự chuẩn bị để chân trần như vậy đi Thất Bảo Cổ Vực?”
“Cảm giác cũng không tệ, không chừng đến lúc đó người khác cũng chỉ nhớ rõ một tên tu sĩ quái dị đi chân trần mà sẽ không quan tâm thân phận thật của ta.” Vẻ mặt Vương Ly nghiêm túc, nói: "Hoặc là chuyến đi này, ta gọi là Chân Trần Chân Nhân Vương Tất Hồi?”
“Ha ha.”
Hà Linh Tú ngoài cười như không cười. “Nếu ngươi thông minh như vậy, vậy thì nhớ thuận tiện ẩn giấu cả thân phận của ta nữa.”
Trong lúc nàng nói chuyện, con Thanh Điểu Tích Chức bay xuống từ tầng mây trên bầu trời.
“Đương nhiên.” Vương Ly nhảy lên lưng chim theo Hà Linh Tú, đồng thời nhịn không được nói: “Nhưng mà đạo hữu Ha Ha ngươi cũng thật sự rất âm hiểm, ngay cả sư huynh sư tỷ đồng môn cũng bị ngươi hãm hại.”
“Bọn họ cứ luôn suy nghĩ việc muốn đối phó ngươi, ta chẳng qua chỉ là tiện tay hỗ trợ mà thôi.”
Hà Linh Tú cười lạnh nói: “Nói đến âm hiểm, chỉ sợ ngươi còn hơn ta chứ?”
Vương Ly giật mình. “Ta âm hiểm chỗ nào?”
“Ta bỏ ra một triệu linh sa để cho năm sư huynh sư tỷ không nên thân của ta hơi tỉnh táo lại một chút, thuận tiện còn hiểu rõ đạo hữu đồng hành hơn một chút, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ xa xỉ?” Hà Linh Tú từ tốn nói: “Kết quả ngươi lại dùng phương thức như vậy để nhanh chóng chấm dứt đấu pháp, ngoại trừ tốc độ làm phép và phương thức vận dụng pháp khí như bùa chú, ta gần như không thấy cái gì mới, ngươi làm như thế chẳng lẽ không cảm thấy có lỗi với số linh sa ta cho thêm này sao?”
“Hóa ra là vậy.” Vương Ly suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Có lẽ chuyện này là do thói quen, nhưng ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, khi vào trong Thất Bảo Cổ Vực, ta sẽ cố giúp ngươi kiếm được chút lợi ích.”
Nghe Vương Ly nói như vậy, Hà Linh Tú cũng không lên tiếng.
Nàng im lặng một lát, nói: “Việc ta am hiểu nhất chính là nhìn thấu vật tiềm ẩn, tức là một ít pháp thuật có thể khống chế sóng linh khí khi thi thuật, ta cũng có thể thấy rõ một ít sự lưu động khác thường của nguyên khí, từ đó có thể dự đoán được kế hoạch của kẻ địch. Về phần một ít bảo vật mà người bình thường nhìn không ra, ta cũng có thể nhìn ra được một chút manh mối.”
Vương Ly hơi kinh ngạc, sắc mặt nghiêm túc, “Thiên Nhãn Giác Minh?”
Hà Linh Tú gật đầu, nói: “Còn gọi là Minh Thức Linh Căn, giống như sư tỷ ngươi là tu sĩ tiên thiên Tiên Linh Căn, ta là tu sĩ tiên thiên Minh Kỳ Linh Căn.”
Vương Ly lập tức hơi xấu hổ, nói: “Ta là tu sĩ không có linh căn gì.”
“Chỉ là như vậy thôi sao?” Hà Linh Tú liếc hắn một cái, thấy hắn còn chưa phản ứng kịp, nàng liền nhịn không được cười lạnh, “Ta đã nói cho ngươi biết bí mật quan trọng như thế, vậy mà ngươi không có biểu hiện gì sao?”
“Ồ.” Vương Ly giơ ngón tay cái lên, “Thật sự rất lợi hại nha.”
Hà Linh Tú nở nụ cười, nụ cười vô cùng xán lạn. “Ngươi nhất định phải như vậy sao?”
Vương Ly có vẻ lúng túng, ho khan hai tiếng, nói: “Ta ngoại trừ tốc độ thi pháp và khả năng ẩn hình không tệ này ra, thì thật ra thân pháp và Huyền Thiên Kiếm Cương của ta cũng không tồi.”
“Có người giỏi tấn công, có người giỏi phòng thủ. Trong số giỏi tấn công, lại chia ra đánh xa, cận chiến.” Hà Linh Tú tắt nụ cười, bình tĩnh nói: “Chuyến đi Thất Bảo Cổ Vực lần này, kẻ địch mà ta và ngươi gặp phải cũng sẽ không dễ đối phó như sư huynh sư tỷ của ta. Ngươi và ta hợp tác cũng phải biết sơ lược sở trường của nhau mới được.”
Vương Ly thấy nàng thật sự nghiêm túc, cũng không dám thuận miệng nói lung tung, hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Thật ra ta cũng không có sở trường gì, những phương diện ngươi nói dường như ta đều ổn. Nếu nhất định phải nói có sở trường... có lẽ là giỏi che dấu thực lực của mình?”
“Ngươi nói như vậy, cũng thực sự nhàm chán.” Hà Linh Tú cười ha ha.
Vương Ly cũng ha hả cười, “Đạo hữu Ha Ha, ngươi hẳn có thể nhìn ra được ta thật sự không nói dối.”
......
Hầu hết các địa danh của Tiểu Ngọc Châu đều được đặt tên vô cùng đơn giản.
Bao gồm động thiên phúc địa, kể cả chợ, thậm chí ngay cả nguồn gốc cái tên của Tiểu Ngọc Châu cũng vậy.
Tiểu Ngọc Châu có đặc điểm là sản xuất ra rất nhiều linh ngọc so với các châu vực khác.
Đa số những linh ngọc này đến từ một ít yêu thú cấp thấp trong Tiểu Ngọc Châu.
Hiện tại yêu thú cấp thấp trong Tiểu Ngọc Châu đã bị diệt sạch hơn một nửa, nhưng kể cả như vậy, hiện tại số yêu thú cấp thấp có thể sản xuất ra yêu tinh có ích trong Tiểu Ngọc Châu vẫn còn một trăm ba mươi loại.
Nhưng điều kỳ lạ chính là trong một trăm ba mươi loại yêu thú này, chỉ có hơn ba mươi loại yêu tinh do yêu thú sản xuất rất giàu thiên địa linh khí cần thiết cho tu sĩ tu hành, có thể phân tách thành linh sa. Nhưng một trăm loại yêu tinh còn lại, cũng chỉ có thể phân tách thành linh ngọc dùng để luyện khí.
Cho nên linh tài luyện khí trong Tiểu Ngọc Châu cũng không thiếu, đối với đại đa số tu sĩ dưới Kim Đan thì hoàn cảnh sinh sống cũng rất tốt.
Linh tài cấp thấp càng dễ thu hoạch, tu sĩ cấp thấp sẽ càng dễ dàng đạt được pháp bảo và pháp khí cấp thấp.
Những yêu tinh của yêu thú cấp thấp này khi phân tách thành linh ngọc thường có thể tích nhỏ, cho nên được gọi là Tiểu Ngọc.
Cái tên Tiểu Ngọc Châu cũng từ đó mà ra.
Còn chợ Hắc Thủy mà lúc trước Vương Ly thường đi, thật sự có hắc thủy cuồn cuộn không ngừng. Chợ Tiêu Mộc chỗ Hà Linh Tú, xung quanh thật sự là hoang nguyên tiêu mộc.
Tuy nhiên, chợ Bạch Thảo không phải có cỏ trắng mọc khắp nơi, mà là vì chợ này ban đầu là nơi tập kết hàng Tu Lư Bạch Thảo.
Tu Lư Bạch Thảo ở Tiểu Ngọc Châu còn gọi là Thanh Tịnh Bạch Thảo, loại cỏ màu trắng này được rất nhiều tông môn sử dụng cho việc xây dựng nhà cỏ cho đệ tử ngoại môn cảm khí ở.
Dùng nó xây nhà có tác dụng thanh tâm tịnh khí nhất định, còn có thể ngăn cách tạp âm bên ngoài, có thể làm cho người ta nhập định tốt hơn.
Nói cho cùng thì đây là một loại linh tài cấp thấp nhất.
Cho nên cũng giống như những gì mà Bạch Thủy Lan và Khổng Mộng Chủ bị hai tên tu sĩ áo đen thần bí bắt được đã nói, chợ Bạch Thảo ở Tiểu Ngọc Châu cũng không tính là chợ nổi tiếng, ở phương diện giao dịch linh tài chỉ có thể nói là rất ít, điểm đặc sắc của nó là giao dịch tin tức có ích cho một số người.
Mua bán tin tức cần là binh quý thần tốc, nhanh hơn người khác một bước chính là tin tức có ích, chậm hơn người khác một bước chính là thành trò đùa.
Trong chợ Bạch Thảo còn có rất nhiều kẻ lén lén lút lút, càng nhiều hơn là người qua đường vội vã tới lui.
Không có nhiều người dừng chân nhàn nhã trong chợ Bạch Thảo.
Nhưng mọi thứ cũng có ngoại lệ.
Lúc này trong chợ Bạch Thảo có hai người lẳng lặng ngồi trên một đống cỏ trắng nhìn mây.
Một người là văn sĩ khí chất nho nhã, một người là tên sâu rượu ngoại hình lôi thôi.
Văn sĩ nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt như bạch ngọc. Khuôn mặt tên sâu rượu nhìn như ít nhất hơn sáu mươi tuổi, trên mặt đầy những đốm đỏ khó coi, giống như rượu ngưng kết thành vẩy nến.
Cả hai đều nhìn về phía Tây.
Theo lý thuyết, đáng ra nơi đó đã có một đám mây đen bay đến từ lâu.
Chỉ là mảnh mây đen nên đến kia đến bây giờ vẫn chưa tới.
“Xem ra đây là ý trời.” Văn sĩ hơi cảm khái nói.
Tên sâu rượu mặt đỏ cười cợt, “Ý trời hay ý người, còn không phải giống nhau sao.”
Văn sĩ trầm ngâm một chút, đứng dậy, nói: “Vậy bắt đầu thôi.”
Y vừa nói xong bốn chữ này, thân thể hắn giống như đột nhiên biến mất.
Tên sâu rượu mặt đỏ ngửa đầu uống một hớp rượu, cực kỳ thoải mái thở ra một hơi, thân thể của gã cũng lập tức biến mất trong mùi rượu.