Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khẽ cười hai tiếng, Đạo Quang sư tôn cười nói: “Khả năng khôi phục giống như hoang thú, không uổng công ta cho ngươi dùng một viên đan dược. Cửu Thiên, nếu ngươi tỉnh thì ta truyền cho ngươi một vài võ kỹ thật sự lợi hại. Đến lúc đó ngươi sẽ không trách sư tôn ta nữa.”

Cửu Thiên dường như nghe được lời của Đạo Quang sư tôn, lông mi hơi rung lên.

Đạo Quang sư tôn lập tức nói hơi lớn tiếng: “Ngươi có thể nghe thấy sao? Ha ha, có thể nghe thấy là tốt. Muốn học võ kỹ cao thâm thì mau tỉnh đi.”

Lông mi của Cửu Thiên lại nhúc nhích.

Đạo Quang sư tôn đi tới, truyền một đạo canh kình vào trong cơ thể của Cửu Thiên, giúp Cửu Thiên nhanh chóng khôi phục thương thế, sau đó chắp tay đi ra ngoài.

Tiểu Hắc luôn ở dưới ngẩng đầu nhìn Đạo Quang, cũng chỉ có Tiểu Hắc biết khí tức mạnh mẽ vừa rồi từ đâu mà tới.

Nhe răng nhe vuốt với bóng lưng của Đạo Quang sư tôn, Tiểu Hắc quay đầu nhìn Cửu Thiên không rời.

Đột nhiên, Tiểu Hắc rít lên một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong cơ thể của Cửu Thiên, trên cánh tay của Cửu Thiên hóa thành một con hắc long chạy xung quanh.

Mà canh kình trong cơ thể Cửu Thiên lại không nghe khống chế bắt đầu chảy sang cánh tay phải của hắn.

Hắc long đang lượn quanh trong kinh mạch, có được sự ôn dưỡng của canh khí của Cửu Thiên, bắt đầu nhanh chóng lớn lên.

Một tiếng rít thoải mái dường như vang lên từ trong cánh tay của Cửu Thiên.

...

3 ngày sau, bên tai truyền tới tiếng ồn ào, Cửu Thiên từ từ mở mắt ra.

Hắn giống như ngủ một vạn năm, hai mắt mở ra bỗng bắn ra hai tia sáng, xé rách không khí.

Thế giới trước mắt dường như có hơi khác, cả thiên địa giống như bước tranh cuộn đang rung động, dường như chỉ cần Cửu Thiên đưa tay ra chọc nhẹ, thế giới giống như bức tranh cuộn này có thể bị chọc thủng.

Vù...

Cửu Thiên phun ra một hơi trọc khí, từ từ đứng dậy.

Tiểu Hắc nằm bò trên giường, trước cửa để Vô Phong trọng kiếm của hắn. Cửu Thiên nhìn Tiểu Hắc hơi nhíu mày, lẽ nào lần này hắn hôn mê rất lâu sao? Tại sao Tiểu Hắc nhìn trông lớn lên một vòng, hơn nữa hai quả cầu thịt lớn hơi nhú lên trên đầu nó là cái gì?

Cửu Thiên xoa cái đầu to của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lại thè lưỡi liếm mạnh, làm cho mặt của Cửu Thiên bị liếm đầy nước miếng.

Cửu Thiên đẩy Tiểu Hắc ra, chỉnh lại quần áo, đi ra khỏi phòng.

Ánh nắng bên ngoài có hơi chói mắt, Cửu Thiên hơi nheo mắt lại.

“Ha ha, Cửu Thiên sư đệ, đệ cuối cùng cũng tỉnh rồi, ba ngày rồi, đệ ngủ giống như lợn chết ba ngày rồi.”

Giọng nói như vịt đực đó của Hàn Liên sư huynh truyền tới. Cửu Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy sư huynh của mình đều ở trong viện. Quần áo chỉnh tề, vẻ mặt rạng rỡ.

Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn cũng mặc quần áo mới, ngồi ở trên ghế ở bên cạnh.

Nhất Thanh sư tôn mỉm cười nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, ngươi trọng thương mới khỏi, qua bên đây ngồi đi.”

Cửu Thiên có hơi không rõ tình hình, lên tiếng hỏi: “Sư tôn, con đã ngủ bao lâu rồi?”

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Ba ngày mà thôi, không tính quá lâu. Với thương thế ngày hôm đó của ngươi thì thấy, ngươi ngủ thêm 30 ngày cũng là nên. Cửu Thiên, ngươi phải cảm ơn Đạo Quang sư tôn. Là hắn cho ngươi một viên đan dược cứu mạng.”

Cửu Thiên quay đầu mặt mày kỳ quái nhìn sang Đạo Quang sư tôn, hắn nhớ ra mình làm sao bị thương rồi.

Vẻ mặt của Đạo Quang sư tôn khá ngại ngùng, nói: “Không cần cảm ơn, Cửu Thiên qua đây ngồi đi. Thời gian ngươi tỉnh vừa đúng, hôm nay là ngày Nhất Nguyên Viện chúng ta ứng chiến.”

Nói xong Đạo Quang sư tôn mấp máy miệng truyền âm cho Cửu Thiên: “Cửu Thiên, chuyện ta ngộ thương ngươi thì đừng nói nữa. Lát nữa ta truyền cho ngươi mấy bộ võ kỹ địa cấp, sự việc cho qua đi.”

Cửu Thiên chớp mắt mấy lần, mấy bộ võ kỹ địa cấp, nghe thì thấy rất có sức cám dỗ.

Không lưỡng lự mà gật đầu, Cửu Thiên ngồi ở bên cạnh Đạo Quang sư tôn. Đạo Quang sư tôn thấy Cửu Thiên đồng ý, âm thầm thở phào, bộ mặt già này của ông ta coi như giữ được rồi.

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Ứng chiến? Ai ứng chiến ai?”

Hàn Liên sư huynh lớn tiếng nói: “Đương nhiên là ứng chiến của những tên tên khốn của các viện khác rồi. Đám người này, mỗi năm vào thời gian này đều sẽ tới mấy tốp, nói là tới cọ xát. Thật ra là tới tìm chúng ta luyện tay. Cửu Thiên sư đệ, ngươi ở bên cạnh xem đi, năm nay ta nhất định phải khiến đám khốn kiếp này xấu mặt. Đoán chắc giờ này bọn họ sắp đến rồi.

Cửu Thiên vẫn có chút không hiểu, đại sư huynh Vô Song lúc này chuyển một chiếc ghế to ngồi xuống, cười rồi nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, đệ là năm nay mới tới Nhất Nguyên Viện. Không biết tình hình. Cuộc chiến thứ hạng học viện đệ biết nhỉ.”

Cửu Thiên nói: “Cái này đệ biết. Lẽ nào cuộc chiến thứ hạng học viện là bắt đầu từ hôm nay sao?”

Đại sư huynh sờ bụng nói: “Cái này thì không phải. Cuộc chiến thứ hạng học viện còn hai tháng nữa mới bắt đầu. Hôm nay chỉ là những người muốn tham gia cuộc chiến thứ hạng học viện kia tới tìm chúng ta luyện tay mà thôi.”

Cửu Thiên nói: “Luyện tay, sao lại nói vậy?”

Đại sư huynh nói: “Quy tắc của cuộc chiến thứ hạng học viện là chỉ có thể học viện thứ hạng thấp khiêu chiến học viện thứ hạng cao. Mỗi một học viện cửa ra 5 người nghênh chiến, 3 trận thắng hai. Mà thứ hạng của Nhất Nguyên Viện chúng ta xếp cuối, vốn chỉ có chúng ta đi khiêu chiến người ta chứ không có chuyện người ta đi khiêu chiến chúng ta. Nhưng người của các học viện khác, hoặc vì diễu võ giương oai, hoặc để khiêu chiến làm nóng người, đều sẽ tới Nhất Nguyên Viện luyện tay. Bọn họ sẽ không tới lúc cuộc chiến thứ hạng học viện diễn ra, đều là tới trước, đánh xong thì đi. Thắng là đương nhiên, thua cũng không tụt thứ hạng của học viện.”

Cửu Thiên cười nói: “Vậy nên Nhất Nguyên Viện chúng ta trở thành đá luyện tay của bọn họ sao?”

Đại sư huynh nói: “Tuy lời nói có hơi khó nghe, nhưng quả thật là như vậy. Ồ, đệ nhìn, bọn họ tới rồi.”

Nói xong, mấy bóng người từ từ từ trên không bay tới, tất cả mọi người của Nhất Nguyên Viện nheo mắt nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK