Tiền Lưu cười nói: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì hết. Tới đây, tôi giới thiệu cho cậu một người, đây là em trai tôi, Tiền Nghệ, mới vượt qua bài kiểm tra của học viện võ đạo năm nay. Tiền Nghệ, đây chính là người mà anh từng nhắc tới lúc ở nhà, rùa xanh Cửu Minh. Mai mốt em thiếu thứ gì, hay muốn tìm người hái thuốc giùm, có thể tìm cậu ta. Thậm chí nếu thiếu người giặt đồ, cũng có thể nhờ cậu ta giúp một tay.”
Tiền Nghệ nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng đen tói, đáp: “Em biết rồi, anh.”
Tiền Lưu bước tới, vỗ má Cửu Minh, nhìn thì không quá mạnh, nhưng sức lực không nhỏ, khiến mặt Cửu Minh đỏ ửng hết lên, hắn ta nói: “Cửu Minh, cậu sẽ giúp nó một tay, đúng không?”
Cửu Minh nghiến răng không nói gì, lúc này Cửu Thiên không nhìn nổi nửa, lên tiếng thay hắn ta: “Có giúp hay không đâu phải anh nói là được.”
Tiền Lưu quay đầu nhìn Cửu Thiên, hai người mắt đối mắt, khí thế trên người Cửu Thiên cũng mơ hồ hiện ra.
Tiền Lưu cảm thấy có vẻ Cửu Thiên không tầm thường, bèn thu tay lại, trêu rằng: “Ôi chao, Cửu Minh, cậu còn tìm người trợ giúp nữa cơ à. Cũng là người trong gia tộc của cậu sao? Ha ha, nể mặt người thân của cậu còn ở đây, tôi sẽ không khiến cậu mất thể diện. Chờ khi nào quay về học viện, tôi sẽ tới tìm cậu trò chuyện một phen.”
Dứt lời, Tiền Lưu lập tức dẫn em trai Tiền Nghệ của mình đi, sau khi đưa ngọc bài cho ông cụ kiểm tra, hai người bước vào thông đạo.
Cửu Thiên quay đầu nhìn Cửu Minh, xem ra cuộc sống của Cửu Minh ở học viện võ đạo cũng không quá tốt.
Im lặng vài giây, Cửu Thiên hỏi: “Cửu Minh, có cần giúp một tay không? “
Cửu Minh cắn răng nói: “Không cần. Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xía tay vào, tự quản mình cho tốt là được.”
Nói xong, Cửu Minh lấy ngọc bài ra, nhanh chân tiến vào thông đạo.
Huyễn Tầm nói: “Tính tình người anh em này của anh tệ thật đấy. Nếu tôi là anh, chắc chắn tôi sẽ ghét anh ta từ nhỏ rồi.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười: “Cô nói không sai. Đúng là tôi đã ghét anh ta từ nhỏ.”
Huyễn Tầm không hiểu lời này của Cửu Thiên có ý gì, Cửu Thiên cũng lười giải thích.
Hắn bước nhanh về phía trước, lấy ngọc bài ra cho ông cụ kiểm tra sơ.
Ông cụ bình tĩnh trả lời: “Vào đi.”
Cửu Thiên cất ngọc bài đi, bước vào trong thông đạo, Huyễn Tầm ở phía sau đang định đi thẳng vào trong thông đạo theo hắn. Nhưng giây sau đã bị ông cụ ngăn lại.
“Vị học viên này, mời trình ngọc bài của cô cho tôi.”
Ông cụ bình tĩnh cảnh báo. Huyễn Tầm thò tay lấy thiết bài ra, nắm tới trước mặt ông cụ.
“Tôi không có ngọc bài.”
Huyễn Tầm kiêu căng nói, như thể không có ngọc bài là một chuyện gì đó rất có thể diện vậy.
Nghe thấy câu nói này của Huyễn Tầm, mấy người đứng phía sau bật cười.
“Không có ngọc bài thì tới học viện võ đạo làm gì, đừng nói là đến thăm người khác đó nhé.”
“Đầu óc có vấn đề đúng không, học viện võ đạo không phải nơi cô muốn vào là vào đâu. Nhanh về nhà uống thuốc đi.”
....
Huyễn Tầm quay đầu trợn to mắt trừng đám người kia một cái, sau đó lấy tay giơ thiết bài ra ngay trước mặt ông cụ, nói: “Nhìn cho kỹ, đừng nói là tôi không thể tiến vào đó nhé.”
Ông cụ khó hiểu nhìn thiết bài hai lần, sau khi thấy rõ chữ “Vũ” khắc trên thiết bài, sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi.
Ông ta vội vàng trả lại thiết bài cho Huyễn Tầm, thái độ cung kính, nói: “Thì ra là cô Huyễn Tầm tới, mời vào mời vào.”
Huyễn Tầm hừ nhẹ một tiếng, sải chân bước vào, mấy người đứng ngoài sửng sốt không thôi.
Chuyện gì thế này, sao lại cho vào rồi?
Cửu Thiên có thể đoán được đại khái, khả năng cao khối thiết bài kia là do sư phụ Huyễn Tầm đưa cho cô ta. Có một sư phụ đạt tới Âm Dương Cảnh đúng là trâu bò quá mà.
Thông đạo màu xanh đen vang vẳng tiếng nước nhỏ giọt, càng đi sâu lại càng chật hẹp, đến gần cuối đường, hai người chỉ có thể nối đuôi nhau một trước một sau.
Hai người cứ thế tiến vào sâu hơn, bỗng, trước mặt xuất hiện chút ánh sáng.
Cuối cùng cũng tới nơi có ánh sáng, khung cảnh thoáng đã rộng rãi. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hắn hướng mắt nhìn về phía xa.
Trong chớp mắt, một khung cảnh đẹp như tranh vẽ hiện lên trong mắt Cửu Thiên.
Phía xa xa là một tòa cung điện vô cùng to lớn, khí thế bàng bạc, như đang lơ lửng giữa trời xanh. Từ xa nhìn lại, rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy.
Phía trên cung điện dựng một tảng đá bay, trên tảng đá khắc hai chữ “võ đạo” khí thế kinh người.
Non xanh nước biếc điểm tô cho bức tranh tươi đẹp, chim trời bay lượn, mây trắng lững lờ.
Giữa cung điện là một sân tập võ cực lớn, trong sân có rất nhiều võ giả đang tu luyện, tiếng hét hùng hồn truyền tới theo làn gió, mang theo uy lực kinh người.
Bốn phía được dãy núi bao quanh, trên vách đá dựng đứng, dọc theo thác nước còn xây dụng vô số kiến trúc uốn khúc, ngoằn nghoèo như rắn.
Đình đài cổ kính có thể thấy ở khắp mọi nơi, ngoài ra còn có một dòng sông chảy ra bên ngoài cung điện, mặt nước trôi lững lờ, thỉnh thoảng lại thấy mấy con cái nhảy lên.
Khắp nơi tỏa ra khí thế của thần tiên.
Trong nhất thời, Cửu Thiên ngẩn ngơ nhìn hoài, tận đến lúc Huyễn Tầm đụng phải hắn, bảo: “Đừng có cản đường, mau đi xuống đi.”
Lúc này Cửu Thiên mới hoàn hồn, vội vàng cất bước đi xuống.
Sau lưng không ngừng truyền tới tiếng thán phục, mọi người đi dọc theo con đường lát đá xanh, chầm chậm bước xuống dưới.
Con đường lát đá xanh này như lơ lửng giữa không trung, nối thẳng tới cổng chính cung điện.
Càng tiến lại gần, hắn càng cảm nhận được sự khổng lồ của cung điện, diện tích của nó chắc chắn phải hơn cả nghìn dặm.
Cuối cùng, họ cũng bước tới cổng chính của học viện võ đạo. Vài đạo sư đã đứng đây chờ từ lâu, họ nói với mọi người rằng: “Toàn bộ học viên mới tới sẽ vào ở trong Đông Hương Các. Ba ngày sau, bắt đầu tiến hành thi đấu phân viện.”
Cửu Thiên là biết thi đấu phân viện là gì, nhưng cũng có vài người không biết, vừa nghe vậy bèn bắt đầu sôi nổi hỏi thăm.
Mọi người theo chân một vị đạo sư tiến vào cổng chính, rồi đi về phía đông.
Cửu Thiên liên tục quay lại nhìn tảng đá bay phía trên đỉnh đầu.
Hai chữ võ đạo mang theo khí thế bàng bạc khiến Cửu Thiên vui sướng khôn cùng, Cửu Thiên có thể cảm nhận được sức mạnh thiên địa bốn phía trở nên nồng đậm lạ thường.
Nơi này tuyệt đối là một chỗ tu hành thượng hạng.
Hắn đến đúng chỗ rồi.
Cửu Thiên nắm chặt tay, ba năm tới hắn sẽ ở lại đây, hắn quyết định phải viết lên một truyền kỳ của chính mình ở chính nơi này.