Ánh mắt hai người khi quay về phía Cửu Thiên tựa như quỷ đói đụng phải người đẹp, hơn nữa còn là một người đẹp không mảnh vải che thân đang nằm trên giường uốn éo đầy phong tình. Ánh sáng trong mắt tỏa chiếu rực rỡ tựa như ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
Cuối cùng sư huynh Hàn Liên cũng hoàn hồn, kế đó, hắn ta bật cười ha ha, nói: “Tên này thì giả vờ ngầu trước mặt ông đây, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết, chẳng lẽ mày không biết câu nói này hả? Giả vờ ngầu xứng đang bị sét đánh, một kiếm cũng đỡ không nổi mà còn dám giả vờ làm cao thủ. ngươi tưởng ngươi là ta hả! Sư đệ Cửu Thiên, dùng hết sức chém hắn ta đi, tặng hắn ta thêm một kiếm nữa đi.”
Sở Chính mặt nhăn mày nhó quan sát trận đấu. Một năm trước, rõ ràng tên Lâm Phong này còn bất phân thắng bại với mình, dù lúc đó mình không dùng tới võ kỹ địa cấp – Tả Thiên Đao, nhưng Lâm Phong khi ấy cũng đâu đánh hết sức. Với thực lực của Phiêu Miễu viện, người như Lâm Phong mà lại không có võ kỹ địa cấp là chuyện không thể nào xảy ra.
Sư đệ Cửu Thiên có thể dùng một kiếm chém Lâm Phong thành ra thế này, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn có thể tự chém mình đến quần cộc cũng không chừa.
Nghĩ tới đây, Sở Chính thở dài thườn thượt, sư đệ Cửu Thiên mới đến Nhất Nguyên Viện cùng lắm chỉ nửa năm thôi, mới chỉ nửa năm thôi đó!
Người của Phiêu Miễu viện chẳng thốt lên được lời nào, im như ăn phải cứt chuột, trong lòng thầm hy vọng Lâm Phong thật sự đừng thua triệt để tới vậy, chỉ là một kiếm thôi mà, mau mau đứng lên đi chứ!
Có lẽ lời cầu nguyện của bọn họ đã có tác dụng, Lâm Phong quả thật đang từ từ đứng dậy.
Trước ngực hắn ta bị kiếm chém thành một lỗ hổng sâu hoắm, có thể nhìn rõ bộ phận bên trong cơ thể.
Lâm Phong vươn tay lau qua miệng vết thương của mình, nhìn máu tươi dính trên đấy, tóc tai Lâm Phong dựng đứng hết lên.
“Cửu Thiên! “
Hai chữ này gần như được Lâm Phong rít ra từ kẽ răng.
Canh kình trên người bỗng chốc bùng nổ, thanh trường đao bên tay phải cũng to ra gấp đôi.
Một đao được tung ra, Lâm Phong và trường đao gần như hòa làm một, lao về phía Cửu Thiên. Khí thế đó tràn ngập sát ý và sự quyết tuyệt trước giờ chưa từng thấy.
Dừng tay đúng lúc cái gì, tình nghĩa đồng môn là chi, trong mắt Lâm Phong lúc này tất cả đều là thứ chó chết.
Giết! Giết! Giết!
Hắn ta gầm lên tựa như một con dã thú sắp bùng nổ, giờ phút này, khí thế trên người Lâm Phong thế mà chẳng khác gì võ giả Ngoại Canh cả.
Trường đao giáng xuống mang theo canh kình cực mãnh liệt cũng cực kỳ sắc bén.
Nhưng Cửu Thiên lại chẳng mảy may lo sợ, bình tĩnh giương trọng kiếm đỡ đòn.
Một đao, năm đao, mười đao, trăm đao.
Trong chớp mắt, Lâm Phong thế mà đã chém ra hơn một trăm đao.
Đao kình khủng khiếp liên tục hạ xuống khiến mặt đất dưới chân Cửu Thiên không ngừng trầm xuống.
Nhung Cửu Thiên lại chẳng hề hấn gì, trọng kiếm trong tay tựa như vật sống, dù Lâm Phong có ra chiêu thế nào,hắn đều có thể đỡ được.
Trong mắt Cửu Thiên, động tác của Lâm Phong như được chiếu chậm lại, mà đã nhìn thấu đòn đánh, vậy Cửu Thiên sẽ lập tức đỡ đòn được ngay.
Thấu một sự, hiểu vạn sự, Cửu Thiên chỉ cần dừng kiếm pháp căn bản của mình là đã hoàn toàn chặn được đòn đánh của đối phương, cách chiến đấu nhìn thấu đối thủ, cộng với kiếm pháp tấn công và phòng ngự đầy thong dong đó đã khiến Lâm Phong đã phun máu gần như ba lần.
Lâm Phong cắn răng, trường đao trong tay tung ra lia lịa, ánh đao lóe sáng khắp nơi. Nhưng vấn đề là không thể đả thương được Cửu Thiên dù chỉ một sợi lông.
Rõ ràng tu vi của Cửu Thiên mới tới Nội Canh cấp bốn thôi mà, tại sao lực phòng ngực của canh kình lại mạnh tới cỡ này?
Tại sao động tác của Cửu Thiên chậm chạp hệt như bà lão đang đánh quyền, nhưng lại có thể hóa giải toàn bộ công kích của hắn ta?
Lâm Phong không hiểu, cũng không nghĩ ra nổi, nên thứ duy nhất hắn ta có thể làm bây giờ đó là điên cuồng tấn công.
Cửu Thiên cũng không vội vàng phản công, lúc này canh khí phủ kín người hắn, hắn đang thử nghiệm canh khí của chính mình.
Lực phòng ngự vô cùng mạnh, đối diện với sự công kích điên cuồng của một võ giả đã bước nửa bước Ngoại Canh, Cửu Thiên vẫn cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể thành thục đỡ đòn.
Năng lực khôi phục cũng cực kỳ kinh người, Cửu Thiên có cảm giác dù mình có tranh tài với Lâm Phong tận ba ngày ba đêm cũng sẽ không thấy mệt, đương nhiên là với điều kiện nếu Lâm Phong có thể chống đỡ được ba ngày.
Mỗi lần vận chuyển, Cửu Thiên còn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể như tăng vọt, cơ thể cũng càng thêm cứng cáp, khiến hắn có ảo giác bản thân hoàn toàn có thể đại chiến ba trăm hiệp với Lâm Phong mà không cần tới canh kình.
Lực tấn công cũng ổn định, nhưng không thấy có điểm gì khác lúc trước.
Chẳng lẽ đây chính là nhược điểm duy nhất của canh khí? Hay là do hắn vẫn chưa nắm được phương pháp tấn công của canh khí?
Nghĩ vậy, Cửu Thiên quyết định ra tay phản kích để kiểm tra lại việc này.
Đừng thấy tốc độ tấn công của Lâm Phong rất nhanh, canh kình cũng rất hung mãnh.
Nhưng trong mắt Cửu Thiên, đòn tấn công của hắn ta chỗ nào cũng có sơ hở.
Trọng kiếm xoay tròn, đỡ mười đao, sau đó Cửu Thiên nhắm mắt lại, xoay người ra chiêu.
Một kiếm được đánh ra, Cửu Thiên có thể cảm nhận được rất rõ sự lưu động, biến đổi cũng như cách thức tấn công của canh khí.
Chợt, Cửu Thiên có cảm giác khoảnh khắc canh khí của hắn được phóng ra ngoài, sức mạnh thiên địa đã dấy lên gợn sóng, hình như chúng không muốn ngăn cản canh khí của hắn.
Đúng rồi, Cửu Thiên thình lình nhớ ra, canh khí của hắn là do canh kình và nguyên khí dung hợp với nhau mà thành.
Canh kình chính là sức mạnh mà võ giả tự mình đạt được trong lò luyện thiên địa. Còn nguyên khí chính là sự chuyển hóa thuần khiết của sức mạnh thiên địa.
Nếu ngay tại thời điểm ra kiếm, hắn gạt sức mạnh thiên địa sang một bên, vậy đòn tấn công mà không bị sức mạnh thiên địa cản trở sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Cửu Thiên lập tức kêu gọi sức mạnh thiên địa khắp bốn phía.
Tâm niệm động, ngũ hành cũng động, đây chính là thủ đoạn của người luyện khí.
Cửu Thiên vận dụng trong âm thầm, cơ thể thậm chí còn không nhúc nhích dù chỉ một ly.
Sức mạnh thiên địa đang ngăn cản phía trước trọng kiếm tức khắc bị gạt sang bên, chỉ trong chớp mắt, tốc độ của trọng kiếm do Cửu Thiên tung ra tăng lên gấp mười lần.
Tựa như một tia sáng đánh thẳng vào người Lâm Phong cái ầm.