“Lãnh Tử Thâm, lúc trước ngươi đã làm ô uế thanh danh của sư muội Phiêu Miểu viện rồi, hôm nay ngươi lại muốn hãm hại sư muội ở Minh Tâm viện. Mẹ nó, cái học viện võ đạo này không phải do ngươi mở.”
Linh Bối nghe xong liền kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Thâm, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách với Lãnh Tử Thâm.
Yên Hoài đứng cạnh cũng mặt mày trắng bệch, ánh mắt cô ta hơi loé lên.
Những đệ tử xung quanh đều im lặng không nói lời nào. Nét mặt bọn họ không quá kinh ngạc, hiển nhiên, không ít người đều biết vụ này.
Ánh mắt Lãnh Tử Thâm lạnh như dao, nếu như hắn ta có thể luyện được kỹ thuật dùng mắt phóng ra canh kình thì Hàn Liên đã bị chém vụn từ lâu rồi.
Lãnh Tử Thâm lạnh lùng thốt lên từng chữ: “Chuyện gì gọi là hãm hại? Nói rõ đi.”
Vừa nói, canh kình trên người Lãnh Tử Thâm vừa toả ra. Canh kình ngưng tụ cộng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Cửu Thiên hơi nhíu mày.
Canh kình của tên này mạnh hơn Lâm Phong, cũng có nghĩa là, hắn ta là một võ giả ngoại canh.
Cửu Thiên hơi tiến lên, đứng sau lưng Hàn Liên. Hắn biết Hàn Liên sư huynh khá mạnh, nhưng để phòng trừ bất trắc, hắn vẫn nên cẩn thận.
Hàn Liên hừ một tiếng: “Bỏ rơi và huỷ hoại sự trong trắng của người ta, vậy không phải là hãm hại sao. Ngươi làm mấy chuyện này còn ít chắc? cần ta nhắc lại dùm ngươi không?”
Một tiếng xoẹt vang lên, trường kiếm trong tay Lãnh Tử Thâm vung ra. Trường kiếm do canh kình ngưng tụ cũng có kết cấu như trường kiếm thanh đồng, hơn nữa trông còn uy thế hơn.
Hoa văn trên kiếm như rồng như hổ. Lãnh Tử Thâm nói: “Này huynh đệ, ngươi cứ bịa đặt như thế sẽ khiến ta nổi giận đấy. Ngươi là đệ tử viện nào mà dám hỗn xược như thế, không sợ ta đánh cho ngươi cút khỏi học viện võ đạo sao?”
Hàn Liên không chút sợ sệt trước lưỡi kiếm kia. Hắn ta móc móc ráy tay như thể những lời Lãnh Tử Thâm vừa nói chẳng là cái thá gì.
Hàn Liên chậm rãi nói: “Tại hạ Hàn Liên Nhất Nguyên viện. Nếu ngươi có năng lực thì đuổi ta ra khỏi học viện đi. Còn nếu không thì ngươi chỉ là đồ đàn bà không có trứng.”
Hắn ta vừa dứt lời, tất cả nữ đệ tử tại đây đều xấu hổ. Họ hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Liên.
Hàn Liên vẫn cười tự mãn, hắn ta hoàn toàn không hề nhận ra rằng, câu nói này đã chặt đứt mọi duyên đào hoa trong hôm nay rồi.
Nghe thấy ba chứ Nhất Nguyên viện, Lãnh Tử Thâm hơi sửng sốt, sau đó liền bật cười.
“Hahaha, Nhất Nguyên viện, thì ra là đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện. Ta nói chứ, đệ tử viện nào mà úng não bịa chuyện như vậy. Thì ra là Nhất Nguyên viện.”
Rất nhiều đệ tử khác cũng bật cười.
Cửu Thiên hơi nhíu mày. Xem ra, trong mắt các đệ tử khác, Nhất Nguyên viện không chỉ đơn giản là có danh tiếng xấu đâu.
Lãnh Tử Thâm cười mỉa rồi thu lại canh kình: “Ta không thèm tính toán với đồ rác rưởi. Làm thế chỉ khiến ta bị kéo xuống cùng đẳng cấp với ngươi thôi. Đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện kia, bây giờ hãy cút đi, đừng để ta phải ra tay.”
Sau đó, Lãnh Tử Thâm quay đầu vừa chỉ vào Hàn Liên, vừa nói với Linh Bối: “Linh Bối cô nương, chắc cô không tin lời của một thằng ngu đâu nhỉ.”
Yên Hoài cũng mỉm cười: “Đúng vậy, Linh Bối sư muội. Nhất Nguyên viện xếp hạng 9, đệ tử đến đó đều có đầu óc không bình thường, không cần tin bọn họ.”
Linh Bối nhíu mày: “Nhưng sư tỷ, Minh Tâm viện chúng ta cũng chỉ xếp hạng 8 thôi, đâu cao hơn Nhất Nguyên viện bao nhiêu đâu chứ?”
Yên Hoài sững người, không đáp nổi lời nào. Truyện Trọng Sinh
Ngay lúc này, Hàn Liên liếc mắt nhìn quanh, hắn ta hét lớn: “Cười cái đéo, có bản lĩnh thì ra đây đánh với ông vài chiêu. Xếp hạng với thực lực có liên quan gì tới nhau sao? Ông đây nhường lũ ngu các ngươi một tay thì các ngươi cũng không đánh lại ông.”
Cửu Thiên thở dài, được rồi, Hàn Liên sư huynh lại bắt đầu hút thù hận rồi.
Ánh mắt của tất cả đệ tử xung quanh lập tức thay đổi, Lãnh Tử Thâm bật cười: “Não của ngươi đúng là có vấn đề thật.”
Lãnh Tử Thâm quay người rồi bỗng chỉ về phía một tên đệ tử: “Dụ Lãng, đệ lên chơi vài chiêu với sư đệ Nhất Nguyên viện này đi. Cho chúng biết tại sao thứ hạng của Nhất Nguyên viện lại thấp đến thế.”
Tên đệ tử bị điểm danh đứng dậy, nắm chặt đấm tay: “Lãnh Tử Thâm sư huynh yên tâm. Đệ sẽ cho hắn biết sự lợi hại của Âm Dương viện. Tiểu tử, dám tiếp vài chiêu của ta không. Chỗ này đánh không được.”
Hàn Liên hừ một tiếng: “Chỉ với ngươi mà muốn đánh vài chiêu với tôi. Mơ đi, Cửu Thiên sư đệ, lên đùa với bọn chúng đi.”
Cửu Thiên sững người, hắn quay đầu nhìn Hàn Liên rồi nhỏ giọng hỏi: “Hàn Liên sư huynh, sao huynh lại muốn đệ lên.”
Hàn Liên sư huynh cười hihi: “Sư đệ, chẳng phải huynh đang bị thương sao. Thực lực của đệ mạnh, giúp huynh đánh bọn chúng một trận, cho chúng biết sự lợi hại của Nhất Nguyên viện chúng ta. Xong chuyện thì huynh cũng sẽ được tất cả nữ đệ tử ở đây ngưỡng mộ. Đợi đến khi đệ giải quyết xong chuyện lớn, chắc chắn huynh sẽ giúp đệ tìm mỹ nữ, thấy thế nào.”
Cửu Thiên khinh thường nhìn Hàn Liên, hắn không định lên đánh.
Hàn Liên sư huynh nhỏ giọng: “Cửu Thiên sư đệ, đệ là người hại huynh bị bọn đại sư huynh đánh mà, thiếu chút là ngỏm rồi. Chút chuyện này mà đệ không giúp huynh sao? Được rồi, vậy huynh tự lên vậy, nếu chúng đánh chết huynh thì đệ nhớ nhặt xác cho huynh đó.”
Nói xong, Hàn Liên sư huynh bất khuất muốn tiến lên.