Hàn Liên đang chuẩn bị ném hết những thứ trong tay đi. Nghe thấy lời của Nhất Thanh sư tôn, vội vàng dừng động tác.
Đám người Lang Kiếm vội vàng lùi lại mấy bước. Nhìn đám người Hàn Liên, giống như nữ tử nhà lành nhìn thấy lưu manh nổi tiếng, thật sự là tránh được bao xa thì lùi bấy nhiêu.
Đạo Quang sư tôn lắc đầu bất lực. Đệch, hôm nay nháo như này. Đợi đám người của Phiêu Miểu Viện này trở về lan tin, Nhất Nguyên Viện của bọn họ lại nổi tiếng rồi.
Nhất Thanh sư tôn trừng mắt với Hàn Liên, Hàn Liên bất lực để quả cầu trong tay xuống.
Nhất Thanh sư tôn trừng mắt nói: “Còn?”
Hàn Liên trợn ngược mắt, rung áo bào, một đống các thứ linh tinh đều rơi ra đất.
Cửu Thiên nheo mắt nhìn, chỉ thấy châm bạc lập lòe u quang, đều là dao nát với dịch thể bảy máu, mấy lộ xanh xanh đỏ đỏ, từ xa thì ngửi được mùi kinh tởm. Những thứ này bày đày dưới chân Hàn Liên.
Đám người Lang Kiếm nhìn mà căm hận. Lúc này bọn học có hơi hối hận đi theo thầy hướng dẫn Lang Kiếm tới Nhất Nguyên Viện. Cái tên của Nhất Nguyên Viện này chắc chắn là võ giả chính phái sao?
Sở Trực, Sở Chính đều coi như không quen biết Hàn Liên, đứng ở bên cạnh.
Phất tay, Đạo Quang sư tôn nói: “Lang Kiếm, ngươi không phải là dẫn đệ tử môn hạ tới luyện tay hay sao? Mau tiến hành đi, tiến hành xong thì thôi đi.”
Lang Kiếm nghiến răng, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Đào Lễ, ngươi lên trước. Không biết học viên nào của Nhất Nguyên Viện muốn lên tỉ thí cọ xát?”
Đào Lễ bị gọi tên lập tức thẳng người, đi lên.
Nhìn Hàn Liên, Đào Lễ lớn tiếng nói: “Ta không muốn tỉ thí với tên này, ta không muốn tỉ thí với hắn. Các người tùy tiện đổi một người lên đi.”
Hàn Liên cười rồi nói: “Không muốn tỉ thí với ta. Ta còn lười tỉ thí với ngươi đó.”
Hai người Sở Chính, Sở Trực nhìn nhau, sau đó Sở Trực bước ra, nói: “Ta lên. Xin hãy chỉ giáo.”
Đào Lễ hừ lạnh một tiếng, rút ra vũ khí của mình, một thanh Tử Quang loan đao.
Sở Trực lấy ra kiếm của mình, hai người bày ra tư thế, khí thế bừng bừng.
Các học viên của Phiêu Miểu Viện đều rất có lòng tin, giống như Đào Lễ thắng chắc vậy.
Ánh mắt của Tĩnh Như luôn dừng trên người Cửu Thiên, lúc này kéo cánh tay của nam tử bên cạnh, nói: “Sư huynh, hôm nay huynh nhất định phải giúp muội trút giận.”
Nam tử được gọi là ‘sư huynh’ mỉm cười nói: “Yên tâm, nếu đã đến rồi thì chắc chắn giúp muội xả giận. Chính là tên đó đúng không? Ngày tháng tươi đẹp của hắn kết thúc rồi.”
Cửu Thiên dường như nghe thấy có người đang nói mình, quay đầu nhìn về phía Tĩnh Như lại liếc nhìn.
Một ánh mắt này, Cửu Thiên nhìn thấy oán hận và sự ác độc trong mắt Tĩnh Như.
Đại sư huynh ở bên cạnh bỗng quay đầu nói: “Cửu Thiên, đệ và nữ tử đó có thù sao? Sư huynh hình như nghe thấy bọn họ muốn đối với đệ.”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Coi như có chút thù oán.”
Đại sư huynh cười nói: “Có cần sư huynh giúp đệ giải quyết không, lát nữa sợ rằng bọn họ sẽ chuyên tìm đệ gây phiền phức.”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Cảm ơn đại sư huynh, nhưng đệ nghĩ bản thân đệ có thể giải quyết.”
Nói như vậy, Cửu Thiên cảm nhận tình trạng trong cơ thể của mình. Từ khi tỉnh lại, hắn vẫn chưa có kiểm tra tình trạng của mình.
Nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nội thị, đột nhiên, Cửu Thiên bị dọa giật mình.
Lực lượng trong cơ thể của hắn sao lại tràn đầy như vậy, lực lượng trong suốt giống như dòng nước đang chảy trong cơ thể, Cửu Thiên thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách truyền tới từ trong cơ thể của mình.
Mở hai mắt ra, hơi sử dụng lực lượng này, Cửu Thiên bèn cảm nhận được lực lượng thiên địa ở xung quanh phun trào điên cuồng. Đan điền trong cơ thể và trong đầu cùng lúc sáng lên.
Một ngũ hành trận, một âm dương trận, ánh sáng bắn tứ phía.
Cửu Thiên sững người, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì, nhưng điều có thể chắc chắn là lực lượng của hắn trở nên mạnh hơn ban đầu rất nhiều.
Hắn bây giờ rốt cuộc là Nội canh ngũ trọng, hay là lục trọng?
Cửu Thiên cũng không rõ nữa.