Nhưng canh kình của Cửu Thiên căn bản không sợ, còn dùng năng lượng áp đảo mà đẩy phách chi lực ra.
Nhưng cô ta có thể cảm nhận được Cửu Thiên vẫn để lại một ít năng lượng cho cô rồi truyền vào cơ thể.
Hành động này có nghĩa gì? Chỉ có cô và Cửu Thiên mới hiểu.
Một vệt hồng hiện lên trên má, Linh Bối hít sâu một hơi rồi thu công.
Canh kình trong cơ thể Cửu Thiên tiếp tục chảy, hắn có thể cảm nhận được canh kình rất nhanh sẽ đạt đến cảnh giới sinh sinh bất tức, việc này phải cảm ơn Linh Bối.
Khí tức của hai người biến mất, mọi thứ trở về trạng thái bình tĩnh.
“Anh thắng rồi!”
Linh Bối mỉm cười nói.
Cửu Thiên gật đầu: “Đa tạ thỉnh giáo.”
Hai người nhìn nhau và bật cười thành tiếng, Ngón trỏ phải của Linh Bối nhẹ cử động ba lần.
Cửu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Lúc nãy những đệ tử xung quang mới hoàn hồn.
Lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cửu Thiên và Linh Bối đã đấu xong, kết quả cũng có rồi.
“Là sao? Kết thúc rồi á? Sao ta thất thần rồi, không xem được gì cả.”
Hàn Liên kinh ngạc kêu lên.
Sở Chính và Sở Trực đứng cạnh trầm ngâm. Còn những đẹ tử Minh Tâm viện thì tự mình lẩm bẩm.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Linh Bối và Cửu Thiên đã quay về chỗ.
Đạo sư đưa mắt nhìn Vô Sầu sư tôn, lúc nấy cô ta cũng thất thần rồi. Tuy Linh Bối đã nhận thua nhưng thực sự đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vô Sầu sư tôn gật đầu, tỏ vẻ xác nhận Linh Bối thua.
Đạo sư lúc này mứo¡ tuyên bố: “Nhất Nguyên viện Cửu Thiên thắng.”
Vô Sầu sư tôn thầm thở dài.
“Tôi cứ tưởng Minh Tâm viện chúng ta thu được một thiên tài, có thể tự hào một khoảng thời gian.
Nhưng không ngờ Nhất Nguyên viện các ông còn tuyển được một thiên tài đáng sợ hơn.”
Nhất Thanh sư tồn vờ hồ hồ: “May mắn thôi, vận may của Cửu Thiên luôn không tệ.”
Vô Sầu sư tồn nghiến răng: “Giả vờ đi, ông cứ giả vờ tiếp đi. Đừng tưởng ta không nhìn ra vừa rồi Cửu Thiên đã dùng Nhất Nguyên Đạo Quyết của Nhất Nguyên viện mấy người.”
Nhất Thanh sư tôn thấy mình đã bị nhìn thấu nên cũng không giả vờ nữa.
Ông ta cười nhẹ: “Xin đừng lan truyền chuyện này ra ngoài.”
Vô Sầu sư tôn nói: “Ông muốn giấu chuyện này đến bao giờ?”
Nhất Thanh sư tôn nói: “Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.”
Vô Sầu sư tôn không nói nữa, nhưng trên mặt bà ta hiện lên một nụ cười.