Ngọc Cần đứng dậy, khẽ cất bước, đi tới trung tâm điện Chính Tâm.
Người hướng dẫn cao giọng nói: “Ngọc Cần của Minh Tâm viện đối chiến với Sở Trực của Nhất Nguyên viện.”
Giọng nói văng vẳng bên trong đại điện. Thấy Ngọc Cần lên sân thì ngay lập tức sự nhiệt tình của học viên Minh Tâm viện cũng được dẫn bạo.
“Ngọc Cần sư tỷ cố lên! Ngọc Cần sư tỷ là niềm kiêu ngạo của Minh Tâm viện.”
“Ngọc Cần sư tỷ ta yêu tỷ! Ta nguyện ý mở trái tim của ta cho tỷ thấy trong đó đều là tỷ.”
Bất luận là nam học viên hay nữ học viên của Minh Tâm viện, tiếng hô của một đám người thật sự muốn lật trời.
Đây chỉ là tình cảnh ở trong điện Chính Tâm, có thể tưởng tượng càng nhiều học viên của Minh Tâm viện ở bên ngoài có trạng thái gì.
Trên sân, Ngọc Cần và Sở Trực bình tĩnh nhìn nhau. Không ai có ý ra tay trước.
Khóe miệng Ngọc Cần nở nụ cười hờ hững, nhìn Sở Trực nói: “Sở Trực sư đệ, ngươi chắc sẽ không định không dùng binh khí, đối chiến với ta đâu nhỉ”
Sở Trực cười nói: “Ngọc Cần sư tỷ nói đùa rồi. Ta còn chưa tự phụ tới mức có thể không dùng binh khí mà thắng được Ngọc Cần sư tỷ đứng thứ mười trong Võ bảng.”
Sở Trực nói xong thì khẽ vung tay, trường kiếm xuất hiện.
“Xin hãy chỉ giáo!”
Ngọc Cần khẽ phất tay áo, bàn tay hơi lóe sáng ánh sáng như ánh trăng.
Một bộ canh y giống như ánh sáng tinh thần bao trùm trên người Ngọc Cần, đây chính là võ kỹ thành danh của Ngọc Cần, cũng là võ kỹ áp trục của Minh Tâm viện.
“Thần tâm canh kình!”
Sở Trực nhẹ giọng nói.
Nghe nói loại canh kình này có một năng lực đặc biệt. Một khi đã công kích trúng đối thủ thì nó sẽ khiến canh kình của đối thủ tiêu tan. Dựa vào loại canh kình này mà không có bao nhiêu võ giả cùng cấp bậc có thể là đối thủ của Ngọc Cần.
Ánh mắt của Sở Trực dần trở nên nghiêm túc, địa vị của Thần Tâm Canh Kình ở Minh Tâm Viện không kém gì so với Nhất Nguyên Đạo Quyết của Nhất Nguyên viện.
Tuy không khó luyện như Nhất Nguyên Đạo Quyết nhưng cũng không phải ai cũng có thể luyện thành.
Kể ra cũng kỳ lạ, suốt bao nhiêu năm nay, Minh ‘Tâm viện chỉ có duy nhất một người luyện thành công. Một khi đã luyện thành thì chính là đại sư tỷ của Minh Tâm viện.
Chỉ khi đại sư tỷ ban đầu chết thì lớp đệ tử mới tiếp theo mới xuất hiện một người luyện thành.
Thực ra chỉ cần lọt vào top mười của Minh Tâm viện thì nhất định sẽ được trao công pháp luyện công, nhưng chưa từng nghe có chuyện trong cùng một năm lại xuất hiện hai người luyện thành. Đây cũng là một giai thoại của Thần Tâm Canh Kình.
Thần Tâm Canh Kình tung ra nghĩa là Ngọc Cần động chân cách rồi.
Sở Trực không dám bất cẩn, hắn ta dùng áo che thân, canh kính rắn tuyệt đối bọc kín người hắn ta.
Âm dương bát quái trận xuất hiện ngay dưới chân hắn ta và chỉ chờ xuất kích.
Ngọc Cần cười cười nhìn Sở Trực, cô ta biết nếu cô ta không ra tay thì Sở Trực chắc chắn sẽ không bao giờ tấn công trước.
Đây có thể xem là luật bất thành văn với tất cả đệ tử khi đối đầu với Minh Tâm viện. Dù sao, khi đối mặt với một đại mỹ nữ, ra tay trước thật sự quá mất phong độ.