“Vũ Kiếm sư huynh đứng thứ 21 trên võ bảng sao?”
Lãnh Tử Thâm cười nói: ‘Đúng vậy. không ngờ Linh Bối sư muội cũng xem võ bảng năm nay. Có điều thông tin của Linh Bối sư muội khả năng có hơi chậm rồi, thật ra vào vừa rồi, Vũ sư huynh đã đánh bại Hoàng Như Lâm sư huynh của Thanh Kiếm viện đứng thứ 19. Vậy nên bây giờ thứ hạng của Vũ Kiếm sư huynh đã tiến vào top 20 rồi.”
Linh Bối càng thêm kinh ngạc mà nhìn Vũ Kiếm.
Có điều Vũ Kiếm lại nói vẻ mặt không cảm xúc: “Lãnh Tử Thâm, đừng phí lời nữa. Thằng nhóc làm Âm Dương viện chúng ta mất mặt mà cậu nói ở đâu.
Mau để ta giải quyết hắn ta là được.”
Lãnh Tử Thâm cười lạnh: “Không xa, không xa. Ở trong tháp tu hành.”
Vũ Kiếm lạnh lùng nói: “Tháp tu hành sao? Trong tháp không cho phép chém giết.”
Lãnh Tử Thâm nói: “Trong tháp không được, có thể ở ngoài tháp. Dù sao hắn ta cũng phải ra ngoài.”
Vũ Kiếm suy nghĩ một chút, nói: “Được thôi. Vậy thì đợi hắn ta. Hy vọng hắn ta có chút thủ đoạn như các người nói, nếu quá yếu thì tôi ngay cả các người cũng đánh.”
Nụ cười của Lãnh Tử Thâm lập tức trở nên có hơi ngượng ngùng. Nhìn Vũ Kiếm, trong lòng thầm nói, tên điên võ đạo này chỉ biết chiến đấu, vậy ngay cả hắn cũng muốn đánh chung. Nếu không phải là không đánh lại anh, hôm nay nhất định tát mạnh anh rồi.
Linh Bối lúc này nhíu chặt lông mày nói: “Người mà các người nói là Cửu Thiên nhỉ. Lãnh Tử Thâm, anh sao lại tìm người đánh Cửu Thiên?”
Gương mặt của Linh Bối đã hiện vẻ lo lắng, Yên Hoài ở bên cạnh nói: “Linh Bối sư muội, Cửu Thiên và Hàn Liên của Nhất Nguyên viện kia khiến Âm Dương viện mất mặt, Âm Dương viện tới dạy dỗ bọn họ, rất bình thường. Sư muội cần gì phải tức giận chứ.
Mặt mày Linh Bối đỏ bừng: “Bọn họ là tỉ thí bình thường, đánh nhau bình thường. Mặt mất cũng là do người của Âm Dương viện các người tự gây ra.
Huống chỉ… huống chỉ bọn họ là bạn của tôi.”
Ánh mắt của Lãnh Tử Thâm đã thay đổi, hắn ta đã nghe ra câu nói cuối cùng của Linh Bối không phải giọng điệu bình thường.
Yên Hoài cười nói: “Bạn sao? Linh Bối sư muội, nhanh như vậy thì sư muội đã trở thành bạn với bọn họ rồi. Lẽ nào là động lòng xuân rồi sao?”
Mặt của Linh Bối đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu. Sắc mặt của Lãnh Tử Thâm lại càng lúc càng khó coi.
Bởi vì Linh Bối càng như vậy thì càng chứng tỏ lời Yên Hoài nói có thể là thật.
Lãnh Tử Thâm sớm đã coi Linh Bối trở thành đồ ăn trong đĩa của mình, không hy vọng có người đoạt đồ ăn ở bên miệng, lạnh lùng nói: “Linh Bối sư muội, đây là chuyện của Âm Dương viện chúng ta và Nhất Nguyên viện, không liên quan tới muội. Có điều Linh Bối sư muội nếu đã coi bọn họ là bạn, sư huynh ngược lại có thể ra tay với bọn họ nhẹ một chút.”
Khựng lại một chút, Lãnh Tử Thâm nói tiếp: “Đương nhiên, để hồi đáp, sư huynh hy vọng Linh Bối sư muội có thể ăn cùng với huynh một bữa cơm, điều kiện này không quá đáng chứ.”
Linh Bối cắn răng nói: “Thì ra sự đánh giá mà Hàn Liên dành cho anh không sai một chữ.”
Lãnh Tử Thâm bỗng đưa tay về phía Linh Bối, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Bối.
Linh Bối phản ứng rất nhanh, một vỗ đánh cánh tay của Lãnh Tử Thâm sang một bên. Vũ Kiếm ở bên cạnh cười rồi nói: “Cô nương có tính cách. Lãnh Tử Thâm, người của Âm Dương viện chúng ta muốn có được nữ nhân nào đó, nên làm như nào?”