Hai đôi môi chạm nhau, đầu óc hai người trống rỗng.
Tiểu Hắc ngồi cạnh cũng che mắt lại, bọn Hàn Liên trong rừng thì cười rộ lên.
Giữa những tâng mây, còn có hai người nữa đang xem cảnh này.
Vô Sầu sư tôn khế thở dài: “Haizz, một đoá hoa của Minh Tâm viện chúng ta bị đệ tử Nhất Nguyên viện của ngươi hái mất rồi.”
Nhất Thanh sư tôn cười cười: “Người trẻ tuổi mà, đương nhiên phải có tình tình ái ái chứ. Đi thôi, những chuyện còn lại không cần phải nhìn đâu. Nếu không, sau này Cửu Thiên biết sư tôn này nhìn trộm nó thì mặt mũi của ta mất sạch hết.”
Nhất Thanh sư tôn vừa cười vừa cùng Vô Sầu sư tôn chầm chậm biến mất.
Gió thổi nhè nhẹ, thổi cả tình yêu.
Hai người ôm hôn, một nụ hôn định tâm, một nụ hôn định tình.
Ngày hôm sau, mặt trời chói chang.
Ở Nhất Nguyên Viện, bảy người đang ngồi quanh bàn ăn, thưởng thức bữa sáng hôm nay.
Kể từ khi có Tiểu Hắc, đồ ăn ở Nhất Nguyên Viện ngày càng ngon hơn.
Vốn buổi sáng chỉ có cơm canh đạm bạc, bây giờ đã trở nên phong phú hơn, Tiểu Hắc bây giờ còn nấu cả một nồi cháo, rất thơm ngon.
Cửu Thiên ngồi bên cạnh Hàn Liên sư huynh, yên lặng ăn bữa sáng.
Hắn cảm thấy bầu không khí hôm nay rất kỳ cục, tại sao tất cả các sư huynh đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Nhất là Hàn Liên sư huynh, nụ cười đánh khinh trên khuôn mặt của huynh ấy, hệt như khách làng chơi gặp được đào, lộ ra cái biểu cảm “á à”.
Chỉ còn lại đại sư huynh là vẫn bình thường, thồn vài phát là xong bữa cơm, rồi ngồi đó ngủ thiếp đi.
Cửu Thiên để bát đũa xuống, nhìn về phía Hàn Liên sư huynh nói: “Hàn Liên sư huynh. Huynh có gì muốn nói với đệ à?”
Hàn Liên sư huynh cười nói: “Không có, huynh đâu có gì đâu.”
Bên cạnh hắn, Sở Trực sư huynh và Sở Chính sư huynh đang cười. Càng khiến Cửu Thiên hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra với họ vậy?
Nhất Thanh sư tôn ho khan nói: “Được rồi, nói chuyện chính này. Tiếp theo chúng ta phải đối đầu với Hoành Sơn viện. Khác với những học viện trước đây, Hoành Sơn viện là một học viện rất đáng gờm, có võ kỹ luyện thể được truyền qua từng đời. Có khả năng vừa công vừa thủ, rất khó đối phó. Ta nhắc nhở các con trước, đừng tưởng rằng thắng được các viện trước là lại đánh giá thấp Hoành Sơn viện.”
Hàn Liên vỗ vai Cửu Thiên nói: “Sợ gì? Chúng ta có đại sư huynh và Cửu Thiên sư đệ ở đây. Chúng ta nhất định có thể thắng.”
Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Đây chính là điều ta muốn nói, từ nay về sau, đại sư huynh Vô Song của các con sẽ không ra tay nữa. Cho tới khi các con đấu tới Âm Dương Viện, nếu không đừng mơ mà Vô Song giúp các con nữa.”
Sở Trực cau mày hơi: “Sư tôn, sao lại thế này? Đại sư huynh bị thương sao?”
Đạo Quang sư tôn nói: “Không phải bị thương. Bây giờ điều Đại sư huynh các con cần làm là tích lũy sức mạnh, không nên bộc phát sức mạnh, Vô Song, tỉnh lại đi, tự mình nói cho chúng nó biết tình hình.”