Thấy thế, sắc mặt Tinh Uyên tối sầm lại, ông ta lạnh lùng nói: “Một thằng nhãi kiêu ngạo.”
Nhất Thanh sư tôn cười cười: “Không phải kiêu ngạo đâu, ngươi nhìn là biết thôi, nói nhảm nhiều làm gì.”
Lãnh Tử Thâm nâng kiếm chuẩn bị lao về phía Cửu Thiên. Khi hắn ta vừa cất bước thì một luồng khí tức kinh người đột nhiên giáng xuống trên người hắn.
Như núi lay, biển động, trời sập.
Lãnh Tử Thâm bị đè bẹp xuống đất, khí tực đáng sợ khiến hắn ta không còn sức để nhấc nổi một ngón tay.
Canh kình trên người dần bị nuốt gọn, cả người hắn ta như chìm sâu vào bên trong đá xanh.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì những người xung quanh đều không cảm nhận được khí tức gì cả.
Cửu Thiên cứ đứng yên tại chỗ như thế, bình thản như nước.
Trong phút chốc, tất cả sư tôn có mặt tại đây đều phải biến sắc.
“Khí thế được đấy, hắn ta đã bước vào võ đạo.”
Vô Sầu sư tôn của Minh Tâm viện phán đoán chính xác về Cửu Thiên, mấy vị sư tôn bên cạnh cũng gật đầu liên tục.
Lúc này, sắc mặt Tinh Uyên sư tôn không chỉ khó coi mà còn có cả ngạc nhiên.
Ông ta nhận ra Cửu Thiên, đây là học viên ông ta đánh giá cao nhất tại nơi so tài của các học viên mới.
Lúc trước, ông ta chắc chắn rằng sau khi Cửu Thiên bước vào Nhất Nguyên viện, hắn sẽ bị phá hủy hoàn toàn, nhưng bây giờ, Cửu Thiên lấy sự thật để nói cho ông ta, chẳng những Nhất Nguyên viện không thể phá hủy hắn mà trái lại, nơi đó còn giúp hắn có được kết quả tốt.
Chiêu vô hình chi khí này ít nhất phải võ giả Nguyên Canh Cảnh mới có thể lĩnh ngộ được.
Người dưới Nguyên Canh Cảnh mà lại có thể phóng khí thế chỉ nhằm vào một người, chứ không hề lan ra ngoài như thế thì chỉ có thiên tài mới có thể làm được, vốn dĩ thiên tài như vậy Tinh Uyên sư tôn cũng mới chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy.
Nhưng hôm nay, Cửu Thiên lại để ông ta tận mắt chứng kiến.
Cửu Thiên mới vào viện chưa đến một năm, chắc chắn hắn chưa thể bước vào Nguyên Canh Cảnh.
Tỉnh Uyên sư tôn không thể tưởng tượng ra, thiên phú đó đáng sợ như thế nào, rốt cuộc người dạy phải giỏi đến mức nào mới có thể dạy cho hắn được vô hình chi khí.
Nhìn chung, Âm Dương viện của ông ta có hàng trăm hàng nghìn học viên, nhưng cũng không có ai có thể làm được.
Tinh Uyên sư tôn biết mình đã thua, chí ít về lĩnh vực dạy dỗ học viên, ông ta đã thua không còn manh giáp.
Ánh sáng trong mắt ông ta trở nên yếu ớt, Tinh Uyên sư tôn chợt nghĩ, chẳng lẽ cách mình dạy dỗ học viên sai rồi sao?
Chẳng lẽ để bọn chúng có ý thức cạnh tranh, sau đó trong lòng cảm thấy không cam tâm cũng là sai sao?
Ông ta chìm vào trầm tư.
Nhất Thanh sư tôn cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy màn thể hiện của Cửu Thiên.
Nói thật, ông ta không biết Cửu Thiên đã xảy ra chuyện gì mà lại có được thành tựu như bây giờ.