Mùa đông tuyết rơi, chim bay về phương Nam. Rừng Tây Sơn, ý xuân dạt dào.
Một thanh niên đi lại ở trong rừng, trên quần áo thêu chữ Cửu.
“Cậu Cửu Thiên, cậu Cửu Thiên!”
Nam tử vừa đi vừa gọi. Đây là bên trên nói với hắn ta cách tìm Cửu Thiên, nhưng hắn ta đã gọi suốt chặng đường, âm thanh không ngừng vang vọng trong rừng rậm, nhưng không có nhận được lời đáp trả nào.
Sờ cổ họng, giọng của nam tử thanh niên hét cũng sắp khàn rồi. Nhưng hắn ta chẳng qua chỉ là một thị vệ nhỏ bé của Nhà họ Cửu, nhiệm vụ mà gia tộc giao cho hắn ta, hắn ta buộc phải hoàn thành.
Tiếp tục gọi, đột nhiên lùm cây bên cạnh có âm thanh vang lên, nam tử vui mừng nói: “Là cậu Cửu Thiên sao?”
Vừa dứt lời thì một con sói mắt xanh nhảy ra.
Thân sói cao bằng một con người, cả thân đen xì, đôi mắt mang theo ánh sáng xanh.
Nam tử bị dọa giật mình, xoay tay rút trường kiếm ở bên hông. Sức chiến đấu của một con sói mắt xanh trưởng thành có thể tương đương với võ giả Luyện Thể cấp sáu, mà hắn ta chẳng qua chỉ là Luyện Thể cấp bốn mà thôi, lần này phiền phức lớn rồi.
Sói mắt xanh nhìn chằm chằm thanh niên, từ từ bắt đầu di chuyển quanh.
Trán của nam tử đổ mồ hôi lạnh, tiếng gọi của hắn ta không gọi được Cậu Cửu Thiên, lại gọi sói tới, thật là bi kịch.
Sói mắt xanh bỗng bắt đầu xông tới, nhào về phía nam tử, mở cái miệng to đỏ lòm ra.
Nam tử xoay tay chém một kiếm, nhưng thế kiếm chưa nổi lên, thân kiếm đã bị sói mắt xanh cắn chặt. Sau đó dùng sức hất, trường kiếm buột khỏi tay bay ra.
Nam tử vội lùi lại mấy bước, không có kiếm, hắn ta đối phó với sói mắt xanh càng thêm tốn sức.
Sói mắt xanh gầm một tiếng với hắn ta, sau đó lại nhào tới.
Trong lòng nam tử thở khẽ một tiếng, mạng của mình xong rồi.
Vào lúc này, trong rừng một đạo kình phong truyền tới, sói mắt xanh lập tức ở trên không bị đánh bay ra đất.
Nam tử sững người, nhìn kỹ, chỉ thấy một cành cây nhắm chuẩn đâm vào đầu của sói mắt xanh.
Hít một ngụm khí lạnh, như này cần phải có lực lượng lớn cỡ nào mới có thể làm được.
Là vị tiền bối nào ra tay cứu hắn ta?
Khi nam tử thanh niên đang kinh hãi, một bóng người chầm chậm từ trong rừng đi ra. Gương mặt thanh tú, cơ bắp khỏe khoắn, vết thương khắp người, trên cổ đeo một viên đá nhỏ, chính là Cửu Thiên.
“Cậu Cửu Thiên, người là cậu Cửu Thiên sao?”
Nam tử kích động gọi. Cửu Thiên cười nói: “Là tôi, anh là người của Nhà họ Cửu. Sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?”
Nam tử nhanh chóng nói: “Cửu Thiên nói, người quên rồi, hôm nay là ngày các đại gia tộc săn bắn ở Tây Sơn. Gia chủ bọn họ đều ở chân núi đợi người. Bảo người mau qua đó.”
Cửu Thiên há miệng, hắn thật sự quên mất chuyện này. Dạo gần đây luyện công luyện quá điên cuồng, quên hết chính sự luôn.
Cửu Thiên gật đầu, nói: “Vậy được, chúng ta bây giờ đi thôi.”
Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi xuống núi.
Nam tử đi đằng sau Cửu Thiên, nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, lại nhìn con sói mắt xanh chết ở một bên, trong lòng thầm nghĩ.
Lần này, Cậu Cửu Thiên sợ rằng sẽ cho tất cả mọi người một bất ngờ!
Không đúng, có lẽ kinh sợ mới đúng!
...
Ở chân núi, đài cao được dựng lên.
Thời điểm này mỗi năm, các đại gia tộc của Long Cửu đều sẽ dựng đài cao ở đây, đi săn tỉ võ.
Nhiều năm nay, bởi vì Tây Sơn thú hoang tràn lan, gây hại cho thành trì. Cho nên các võ giả thế gia đều phải điều người đi vào núi săn giết thú hoang, để giữ bình an. Nhưng bây giờ, thú hoang của Tây Sơn gần như biến mất hết, những con còn lại, nhiều nhất cũng chỉ là một những dã thú mà thôi, ví dụ như sói mắt xanh.
Vì vậy, các gia tộc dần dần đều giao truyền thống đi săn cho thế hệ trẻ. Đồng thời thiết kế thêm mục tỉ võ, dùng để giải quyết phân tranh của các gia tộc.
Truyền thống này đã duy trì mấy chục năm, thành phố Long Cửu từ mười đại gia tộc quần hùng tranh bá trở thành sự phân long hổ phân tranh giữa hai nhà Cửu – Mục.
Mà năm nay lại khác, bởi vì năm nay có thêm một Tĩnh Như, cho nên Nhà họ Tĩnh cũng có tư cách tranh bá.
Dưới đài cao, người của các gia tộc ngồi theo thứ tự.
Đây là thịnh hội duy nhất được tổ chức trong năm nay của thành phố Long Cửu, tất cả gia tộc có tiền, hoặc có danh tiếng đều tụ tập lại, nói cười vui vẻ.
Ngồi ở bên cùng là ba nhà Cửu – Mục – Tĩnh, xếp theo chữ nhất, cách nhau 10m.
Sắc mặt của Cửu Hạo Nhiên lão gia tử có chút không tốt lắm, nhà họ Mục, gia chủ Mục Hải lại nở nụ cười khẽ, Tĩnh gia chủ Tĩnh Nham cũng rất tự tin.
“Cửu lão quỷ, thế hệ trẻ của gia tộc các ông là thật sự không được rồi. Cửu Minh đi tới học viện ba tháng, vậy mà không tăng được một cấp, thật là khiến người ta thất vọng.”
Mục Hải đang lúc đắc ý, không quên buông lời mỉa mai Cửu Hạo Nhiên. Nguyên nhân không có gì khác, chính là Mục Kiếm Đình của nhà bọn họ sắp luyện ra canh kình, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi. Mà Cửu Minh của Nhà họ Cửu, lại vẫn là Luyện Thể cấp tám. Không có quá nhiều thay đổi so với ba tháng trước.
Cửu Hạo Nhiên bình tĩnh nói: “Mục Kiếm Đình của nhà các ông đã vào học viện võ đạo một năm rồi, cũng chưa luyện ra canh kình. Như nhau cả thôi.”
Mục Hải cười nói: “Cửu lão quỷ, ông đây là tự lừa mình dối người sao? Ngươi biết rõ, Kiếm Đình rất nhanh sẽ luyện ra. Lẽ nào mắt nhìn của ông cũng thoái hóa tới mức độ này rồi.”
Cửu Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa.
Mục Hải nhìn thấy Cửu Hạo Nhiên chịu thiệt thì cười càng vui hơn.