Cửu Thiên cười nói: “Có chút thu hoạch, đa tạ Đạo Quang sư tôn.”
Đạo Quang xua tay nói: “Điều nên làm. Ai bảo ta nợ con chứ. Được rồi, các con cũng chuẩn bị lên đài nhận kim bài về cho ta, lần này, Nhất Nguyên viện chúng ta phải có được một thứ hạng tốt.”
Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía cao đài, lúc này, các học viên của những học viện khác đã lần lượt lên đài rồi.
“Hoành Sơn viện vô địch.”
“Quét sạch mọi thứ, khí nuốt sơn hà.”
“Ai có thể cạnh tranh với chúng ta.”
Cùng với tiếng hò hét cuồng loạn của các học viên của Hoành Sơn viện, trong chín đại học viện, các đệ tử tinh anh có thân hình cường tráng nhất của Hoành Sơn viện lần lượt bước lên đài.
Năm người tráng sĩ, những người đàn ông cơ bắp cùng một màu, đặc biệt là người ở chính giữa kia, chiều cao đủ một trượng, trông rất giống một con dã thú. Khuôn mặt râu tia, đầu tóc bù xù, cơ bắp trên người giống như được bôi dầu, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Đạo Quang sư tôn cười nói: “Cửu Thiên sư đệ, người đó chính là học viên mạnh nhất của Hoành Sơn viện, Sư vương Kiều Chinh. Thứ hắn ta luyện là Vạn Cổ Long Hoàng Quyết, cảnh giới tu vi đại khái nằm khoảng Ngoại Cương cấp bốn cấp năm gì đó, gặp phải hẳn ta thì phải cẩn thận.”
Cửu Thiên mỉm cười, không nói gì.
Nhìn thấy Cửu Thiên không để tâm đến tu vi của Kiều Chinh chút nào, trong mắt Đạo Quang sư tôn lóe lên một tia sáng kỳ lạ, lẽ nào thực lực hiện tại của Cửu Thiên đã không còn sợ học viên Ngoại Cương cấp bốn, cấp năm nữa rồi sao?
Ánh mắt quét qua những người khác, bỗng Cửu Thiên phát hiện ba người còn lại trên đài của Hoành Sơn viện, hắn đã có duyên gặp qua một lần.
Hắc hổ Triệu Thế đã từng bị hắn đánh bại cũng nằm trong số đó.
Mang theo ánh mắt trầm ổn, Triệu Thế tỏ ra rất bình tĩnh, mấy tháng trước Cửu Thiên đã đánh hắn †a một trận không nhẹ, hiện tại hắn có thể toàn vẹn đứng ở đây, xem ra thương thế đã hoàn toàn bình phục. Dù sao những đệ tử của Hoành Sơn viện lấy việc luyện thân là chính, khả năng phục hồi thể chất cũng mạnh hơn người thường.
Bên cạnh Triệu Thế là hai tên béo gần như giống hệt nhau. Mặc dù không so được với đại sư huynh Vô Song, nhưng quả thật cũng đủ béo rồi. Lúc Cửu Thiên xung đột với đám người Lãnh Tử Thâm của Âm Dương viện, đã từng gặp hai huynh đệ thích mở cá cược Bàng Cát và Bàng Sang. Không ngờ rằng, bọn họ cũng là đệ tử tinh anh của Hoành Sơn viện.
“Phong! Phong! Phong!”
Lại là năm học viên lên đài, người lên đài lần này chính là đệ tử của Thanh Kiếm viện.
Y phục võ giả xanh một màu, phía trên được thêu Vân Trung Phi Kiếm.
Năm đệ tử của Thanh Kiếm viện đều mang theo trường kiếm ba thước trên người, không có ai ngoại lệ.
Người đứng ở chính giữa trông giống Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện đến bảy tám phần, thân hình đứng thẳng và gầy gò, trông giống như một thanh kiếm. Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Người lợi hại nhất Thanh Kiếm viện là hắn ta sao?”
Đạo Quang sư tôn còn chưa kịp nói, Sở Chính đã trả lời: “Không sai, Cửu Thiên sư đệ, mắt nhìn của đệ rất chuẩn. Người lợi hại nhất Thanh Kiếm viện chính là hắn ta. Ba thước trường kiếm, ba trượng máu, mười bước một giết, một giang hồ. Người đời gọi hắn ta là Tam Xích Kiếm, Huyền Phong.”
Hàn Liên tiếp lời: “Hắn là là con trai của Huyền Chân sư tôn, nghe nói đã có được chân truyền của Huyền Chân sư tôn, còn đã luyện xong Tam Xích Kiếm Quyết nổi tiếng của Thanh Kiếm viện. Xếp hạng thứ hai
Võ bảng, tu vi chắc chắn là Ngoại Cương cấp bảy trở lên, dù sao ta cũng không đánh nổi. Đại sư huynh, đến lúc đó, người này giao cho huynh rồi.”