Khoảnh khắc nhìn thấy thanh trường kiếm đen tuyền khổng lồ trong tay Diêm Từ Vũ, Cửu Thiên cảm giác đầu óc mình đã hoàn toàn trống rỗng.
Sống thì sao, chết thế nào, đất trời lại ra sao.
Sắc mặt Diêm Từ Vũ dữ tợn, tàn bạo chém một nhát.
Khoảnh khắc này đáng lẽ thanh kiếm khủng kia phải vọt tới như chớp giật mới phải, nhưng trong mắt Cửu Thiên lại chậm đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ từng đường vân trên thân kiếm đang chầm chậm chuyển động, có thể thấy rõ quỹ tích rơi xuống của mũi kiếm.
“Đáng tiếc quá, mình còn biết bao chuyện chưa làm được vậy mà.”
Cửu Thiên thầm oán than một tiếng, ánh sáng trong mắt chợt bén nhọn lóe lên.
“Dù có phải chết thì cũng phải chết cho oanh liệt, kéo đối phương cùng chết.”
Cửu Thiên quát ầm lên, trong chớp mắt, Âm Dương trận và Ngũ Hành trận trong cơ thể hắn vỡ vụn. Giờ khắc này, hàng vạn mảnh vỡ như cướp sạch lấy mọi thứ bên trong cơ thể của Cửu Thiên.
Gánh lấy chút sức mạnh từ hai trận pháp vỡ tan, trên người Cửu Thiên xuất hiện một chút ánh sáng.
Ánh sáng này có thể khiến con người ta mù lòa, còn chói hơn cả ánh mặt trời gay gắt.
Một ánh hào quang xuất hiện, máu tươi cả người Cửu Thiên bắt đầu chèn ép, Thiên Địa Chi Lực bốn phía cũng bất chợt trốn lui.
Sức mạnh này không phải canh kình, cũng không phải nguyên khí.
Nương theo sự xuất hiện của sức mạnh này, hư không bốn phía bắt đầu vỡ vụn. Ngay lúc đó, Diêm Từ Vũ cảm nhận được một luồng khí tức có thể gây nguy hiểm đến tính mạng hắn.
Tóc gáy Diêm Từ Vũ lập tức dựng đứng cả lên.
Nhưng ngay lúc này, bộ xương cốt màu vang lại đứng phắt dậy, một luồng ánh sáng vàng chói lóa bắn vào thanh kiếm khổng lồ đang phóng ra canh kình của Diêm Từ Vũ.
Diêm Từ Vũ còn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng vàng đó đã phá hủy toàn bộ canh kình của hắn ta, cùng lúc đó, một luồng sức mạnh bạo ngược đưa hắn ta tới thẳng phía sau bộ xương cốt màu vàng kia, đồng thời, một vệt sáng khác bắn trúng Diêm Từ Vũ, đánh lui hắn ta rồi mở cánh cổng trấn giữ.
Diêm Từ Vũ không thể phản kháng, hắn ta bị đẩy vào phủ đệ hư không.
Cả người hắn ta đập vào một tảng đá lớn, một tảng đá to gần bằng một căn phòng cứ vậy mà nổ tung vỡ vụn. Cánh cổng cũng đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu.
Cách đó không xa, đám Hàn Liên vất vả thoát được Nhiếp Hồn Nhãn của Diêm Từ Vũ, dần khôi phục sức mạnh.
Chứng kiến Diêm Từ Vũ bị đẩy đi, hai mắt Hàn Liên đỏ au, hắn gắt giọng gào lên: “Bố tổ nhà mày, Diêm Từ Vũ, mày để cái mạng mày lại đây cho tao.”
Sở Chính đứng bên cạnh giữ chặt Hàn Liên lại.
Sở Trực nghiến chặt răng, cả người không ngừng run rẩy, tất nhiên hắn cũng không nhịn được mà muốn lao vào liều mạng với Diêm Từ Vũ.
Sở Chính cũng kéo Sở Trực lại nốt, hắn giữ hai tên kia rồi gào lên: “Đi!”
Hàn Liên hô to: “Cửu Thiên sư đệ đâu rồi? Cửu Thiên sư đệ vẫn chưa ra mà. Nhị sư huynh, huynh buông đệ ral”
Sở Chính cắn chặt răng, hắn không nói gì, kiên quyết kéo Hàn Liên và Sở Trực đi.