Vừa dứt lời, một tia sáng phóng ra từ trong Thập Phương Đỉnh.
bên trong lại xuất hiện hình ảnh Diêm Từ Vũ đánh gãy hai chân của Trúc lão quỷ Phong Lịch.
Tiếng hét thê thảm của Trúc lão quỷ vang lên, Cửu Thiên nhìn thấy một màn này cũng nói ở trong lòng: “Thập Phương Đỉnh vậy còn có thể ghi lại hình ảnh?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không phải nó có thể ghi lại, là ta có thể ghi lại. Chủ nhân vĩ đại, năng lực này của ta không tồi chứ. Mấy chủ nhân trước đều khen không ngớt lời về năng lực ghi lại này của ta đấy.”
Hình ảnh bỗng thu lại, Tinh Uyên mở miệng: “Chuyện này không thể nào.”
Viện trưởng quay đầu nhìn sang Tỉnh Uyên nói: “Không có gì là không thể cả, hình ảnh này không thể làm giả. Tinh Uyên, xem ra đệ tử của ông cũng phải tới tổng viện một chuyến rồi.”
Triệu Thường cũng đơ người, hắn ta không ngờ sư phụ của mình thật sự chết ở trong tay Diêm Từ Vũ của Âm Dương viện.
Tỉnh Uyên đứng dậy nói: “Tôi quay về tìm Diêm Từ Vũ ngay.”
Vừa dứt lời, Tinh Uyên cũng không đợi những người khác nói gì, lập tức sải bước rời đi.
Viện trưởng lại quay đầu nhìn sang Triệu Thường nói: “Triệu Thường, xem ra điều cậu nói, toàn bộ đều là giả.”
Triệu Thường nghiến răng, vẫn đang cố giấy chết nói: “Điều tôi nói đều là sự thật. Những hình ảnh này… những hình ảnh này mới là giả.”
Nhất Thanh sư tôn lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn.”
Viện trưởng đi tới trước mặt Triệu Thường, thở dài u oán. Một cánh cửa xuất hiện.
“Vu khống học viên trong viện, cậu tới địa lao phản tỉnh đi.”
Lần này sắc mặt của Triệu Thường thay đổi lớn, hét lớn: “Tôi sai rồi, viện trưởng, tôi sai rồi, đừng thật sự bắt tôi tới địa lao. Tôi là luyện khí sĩ…”
Còn chưa nói xong, cánh cửa bèn hút trực tiếp Triệu Thường vào.
“Đáng đời!”
Hàn Liên cười thành tiếng, đột nhiên hắn ta phát hiện cơ thể của mình có thể cử động được rồi.
Viện trưởng làm xong mọi thứ, ngẩng đầu nhìn sang Cửu Thiên nói: “Cất Thập Phương Đỉnh đi, Cửu Thiên, cậu đi theo ta. Nhất Thanh, các người có thể trở về rồi.”
Nhất Thanh sư tôn đứng dậy khẽ gật đầu với viện trưởng, phất tay nói với Hàn Liên và Sở Trực: “Chúng ta đi thôi.”
Hàn Liên còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Sở Trực trực tiếp lôi lại.
“Đi thôi”
Sở Trực ra hiệu bằng mắt cho Hàn Liên. Hàn Liên nháy mắt ra hiệu với Cửu Thiên, lúc này mới đi về phía ngoài.
Đi ra khỏi đại diện của tổng viện, Nhất Thanh đột nhiên nhìn thấy Tinh Uyên đứng ở trong chỗ tối góc bên ngoài của đại điện.
Bóng tối trong phòng che đi nửa gương mặt của ông ta “Nhất Thanh”
Tỉnh Uyên bỗng lên tiếng.