Tiền Lưu cười nói: “Tôi biết cậu hai bàn tay trắng, tôi muốn cược cậu phải giặt hết quần áo cho tôi một năm, chịu đánh chịu mắng, như một người hầu, có dám cược không.”
Mí mắt Cửu Minh nhảy lên, ánh mắt lập lòe.
Thủy Lãnh Hàn cười ra tiếng: “Tiền huynh. Cậu không cần cược cũng có thể đánh hắn ta, bắt hắn ta làm việc cho cậu, sao phải làm điều thừa vậy làm gì?”
Tiền Lưu nói: “Thủy huynh cậu không hiểu. Tuy rằng bình thường tôi hay bắt nạt hắn ta, nhưng tên này rất kiên cường, như một tảng đá vậy, có vài lần còn làm loạn suýt xảy ra chuyện. Nếu có thể bắt hắn ta chịu đánh chịu mắng, thì tôi rất sảng khoái. Đến lúc đó, tôi còn có thể bắt hắn ta rửa chân cho Thủy huynh, hái thuốc, như thế có phải tuyệt không.”
Thủy Lãnh Hàn cười nói: “Rất tuyệt, rất tuyệt. Cửu Minh, cậu có dám cược không? Trả lời một tiếng. Cậu nhìn xem, bên trên đã bắt đầu đấu rồi.” . Truyện Khác
Trong đầu Cửu Minh hiện lên hình ảnh Cửu Thiên và Nông Kiến Tịnh đạo sư tỉ thí, cắn răng nói: “Cược thì cược, nếu tôi thắng, cậu phải giặt quần áo phục dịch tôi, nhận mắng nhận đánh.”
Tiền Lưu cười đến gần chết, nói: “Không thành vấn đề.”
Những người khác nghe thấy hai người đánh cược, đều sôi nổi bàn luận, ánh mắt nhìn Cửu Minh đều như đang nhìn một thằng ngu.
“Con rùa xanh Cửu Minh lại ngớ ngẩn rồi, hắn ta còn chưa ăn đủ trái đắng sao?”
“Nói không chừng anh em người ta thật sự mạnh thì sao?”
“Ha ha, cậu đang kể chuyện cười à. Nhà họ Cửu? Tôi nghe nói chỉ là một gia tộc nhỏ của thành Giang Lâm mà thôi.”
…
Tất cả mọi người đều cười nhạo quyết định của Cửu Minh, mà lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Các người sai hết rồi, Cửu Thiên của nhà họ Cửu đúng là rất mạnh.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, nói với người vừa nói: “Mục Kiếm Đình, cậu sẽ không lừa chúng tôi đấy chứ.”
Mục Kiếm Đình cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Không phải có người mở cá cược xem lần này học viên nào sẽ giành hạng nhất sao? Các người có thể thử đặt Cửu Thiên, sẽ không thua.”
Nói xong, Mục Kiếm Đình ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên người Cửu Thiên.
Một bên khác, trong nhóm học viên của Phiêu Miểu viện, Tĩnh Như chỉ vào bóng dáng Cửu Thiên nói: “Sư huynh, chính là hắn, có thể giúp em đối phó với hắn không?”
Người được Tĩnh Như gọi là sư huynh nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của Tĩnh Như, cười nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì. Ai anh cũng sẽ giải quyết giúp em. Chờ hắn được phân học viện xong, anh sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, em muốn hắn khó chịu thế nào thì hắn sẽ khó chịu thế đó.”
Ánh mắt Tĩnh Như lộ ra ánh sáng lạnh lẽo: “Em muốn hắn chết thì sao?”
“Sư huynh” nhất thời kinh ngạc, sau đó nói: “Cũng không phải không có cách.”
Tĩnh Như lập tức lộ ra núm đồng tiền như hoa nói: “Sư huynh anh thật tốt.”
“Sư huynh” nở nụ cười ha ha. Tĩnh Như ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phái Cửu Thiên. Lẩm bẩm nói: “Cậu khiến tôi khó chịu, tôi sẽ cho cậu lấy cái chết đổi lại.”
Trên đài, Cửu Thiên và Thủy Song đánh đến khó phân thắng bại.