“Clark?” Pháp Sư đang ngủ gật kia mơ màng gọi tên của bạn mình, sau đó lại quay đầu xuống ngủ tiếp: “Cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.”
“Làm ơn đi anh bạn.” Clark ngao ngán lừ mắt: “Tối nay là ca trực của chúng ta, anh như thế này thì sáng mai chúng ta sẽ bị mắng cho xem.”
Trận pháp giám sát ở thánh điện New York đúng là vận hành liên tục, nhưng các Pháp Sư tuy tinh thần rất tốt cũng không thể nào liên tục hai mươi bốn giờ không nghỉ ngơi được, bởi họ cũng chỉ là con người. Thế nên trong lúc bọn họ nghỉ ngơi thì sẽ cử ra hai người trực ca, phụ trách đối phó với những sự việc bất ngờ. Chuyện này không có gì là lạ cả, mà đêm nay thì hai người phụ trách canh gác chính là Jonas và Clark.
“Ai mà biết chứ? Tôi chỉ ngủ một tí thôi mà.” Jonas lười nhác vươn vai ngồi dậy, liên tục ngáp dài.
“Lẽ nào anh không biết đại sư Olivan sẽ có cách sao?” Clark đang ngồi tọa thiền bên cạnh nói: “Nói không chừng ông ấy đã để lại phép thuật giám sát ở đây, sáng sớm mai chúng ta sẽ gặp phiền phức cho xem.”
Vừa nghe thế thì Jonas liền lập tức bò dậy, vẻ mặt trở nên hết sức nghiêm túc, bởi Olivan đúng là đã từng làm như thế, không ít những người lười biếng trong ca trực đều bị ông tra ra hết rồi mắng cho một trận nên thân.
Nhưng dáng vẻ nghiêm túc ấy của anh ta chỉ được một lát, sau đó lại trở nên lười nhác, miệng liên tục trách móc: “Thật sự không hiểu tại sao lại đặt ra thể chế giày vò người khác thế này nữa, thật ra…”
Jonas đang nói đột nhiên ngẩn người ra, anh ta đưa mắt nhìn ra xung quanh rồi nói: “Anh có cảm nhận được gì không?”
“Đúng thế, là sóng pháp lực bất thường.” Clark rõ ràng cũng cảm nhận được: “Xem ra chúng ta phải ra ngoài xem thử rồi.”
Các Pháp Sư ở thánh điện nhờ vào trận pháp giám sát lớn ở đây mà có thể tăng cao phạm vi cảm ứng phép thuật của mình. Vừa rồi, hai người phụ trách canh gác là Jonas và Clark đã nhờ trận pháp mà cảm nhận được có một luồng sóng pháp lực bất thường từ ngoại ô truyền đến.
“Bây giờ đi à? Không phải chứ?” Jonas rõ ràng không muốn động đậy: “Sóng phép thuật ấy rất yếu, nói không chừng chỉ là một hiện tượng tự nhiên thôi, có cần phải đi không?”
Trong tự nhiên vẫn luôn có những luồng phép thuật chảy cố định, nơi chúng giao nhau sẽ gọi là nút thắt phép thuật, thông thường thì sẽ chẳng có vấn đề gì, cũng chẳng có sóng xung động gì cả, nhưng ống nước nhiều khi cũng bị vỡ, thế nên nếu bảo quản không tốt thì trong lúc những luồng phép thuật này chảy sẽ có khi bị tắt nghẽn hoặc bị giảm lưu lượng.
Khi việc này xảy ra thì sẽ xuất hiện những luồng sóng pháp lực, loại xung động này rất nhỏ và cũng sẽ mau chóng biến mất, thế nên hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên cả.
“Thôi mà, vẫn phải đi xem thử chứ.” Clark lại nhất quyết muốn đi kiểm tra: “Lần trước trong thành phố đã xuất hiện một tên phù thủy đen bí ẩn, khiến đại sư Olivan trở nên hơi nhạy cảm, nếu chúng ta mà không đi xem thử thì ông ấy chắc chắn sẽ lại trách mắng chúng ta đấy.”
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi.” Nghe đến tên của đại sư Olivan, Jonas lập tức rụt cổ, ngao ngán đồng ý.
“Ừ, để tôi xem thử xem… Có lẽ là ở chỗ này.” Clark cảm ứng vị trí rồi vẽ một vòng tròn vào không khí, mở ra một cổng dịch chuyển, sau đó lôi cả Jonas đi mặc dù anh ta không hề cam tâm tình nguyện.
Nếu họ mà biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ đánh thức tất cả các Pháp Sư ở thánh điện dậy rồi cùng lao vào tấn công, nhân tiện gửi luôn một bức thư cho Thượng Cổ Tôn Giả, bảo rằng nếu chúng con có không về được thì mong người phải báo thù cho chúng con, bởi vì ở bên kia chính là hiện trường nơi Evanson triệu hồi ra cặp song sinh Eredar.
Cần phải biết, tuy các trận pháp che giấu mà Evanson cẩn thận bố trí đều đã đạt đến giới hạn nhưng cũng sẽ không vỡ ngay lập tức mà chỉ từ từ suy giảm, các luồng khí phép thuật được giấu kín bên trong cũng sẽ từ từ rò rỉ ra ngoài, lúc đầu thì phép thuật tỏa ra sẽ rất ít, khiến người ta cảm thấy rất yếu ớt.
Mà Jonas và Clark nhờ có trận pháp ở thánh điện nên khả năng cảm ứng pháp lực được tăng cao đáng kể, thế nên phép thuật yếu ớt kia chỉ vừa mới rò rỉ là bọn họ đã nhận ra ngay và cũng vì thế mà đã phán đoán sai lầm, cho rằng đó chỉ là một luồng sóng phép thuật tự nhiên.
“Kỳ lạ, không khí ở đây…” Clark và Jonas sau khi đi qua cổng dịch chuyển thì chợt cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, bởi nơi này mang lại cho họ một cảm giác tà ác rõ rệt.
Bầu không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh khiến người ta buồn nôn, bên tai lại như nghe văng vẳng tiếng kêu gào thê lương, tựa như có vô số linh hồn đang bị giày vò rồi hút hết năng lượng vậy.
Trên mặt đất có vẽ rất nhiều trận pháp mà họ không biết, tuy các trận pháp này đã hết hiệu lực, nhưng những hình vẽ bùa chú báng bổ hỗn loạn kia dưới con mắt hơn hẳn người thường của hai Pháp Sư này trông hệt như hàng vạn con rắn đang quằn quại, vừa nhìn đã cảm thấy rợn tóc gáy.
Đây rõ ràng chẳng phải hiện tượng tự nhiên gì cả, mà chính là do có một tên phù thủy đen vô cùng mạnh và tà ác đã tiến hành một nghi thức cấm kỵ nơi đây.
Trong đầu của Jonas và Clark lập tức hiện ra bao nhiêu lời thoại kinh điển của những dũng tướng lâm trận sẵn sàng bỏ chạy.
Không chạy mà được à? Vừa nhìn nghi thức này là biết tên phù thủy đen đó không dễ đối phó rồi, nên chạy về gọi ngay một đại đội ra đây thì mới an toàn được.
Nhưng khi họ vừa mới quay lưng lại thì liền nhận ra cổng dịch chuyển của mình bị rung lắc dữ dội, sau đó biến thành một luồng sáng vàng rồi biến mất.
Cả hai lập tức nhìn lại thì phát hiện không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con quái vật gớm ghiếc to như con trâu, trên người phủ đầy vảy đỏ, tứ chi tuy ngắn nhưng lực lưỡng, trên vai mọc ra cặp sừng khổng lồ, cái miệng dài như mỏ quạ, không có thịt mà chỉ có đầy răng nhọn lởm chởm, trên lưng còn có đầy gai nhọn màu đen, có hai xúc tu dựng đứng lên rồi há miệng như bông hoa ăn thịt người. Cổng dịch chuyển của họ chính là đã bị hai cái xúc tu ấy nuốt mất.
“Đây là quái vật gì thế?” Jonas hốt hoảng kêu lên, sinh vật trước mặt này khiến anh ta liên tưởng đến những con quái vật hút máu dưới địa ngục.
“Để tôi mở cổng dịch chuyển khác, mau chóng rời khỏi đây.” Clark vội vàng nói. Con quái vật đáng sợ trước mặt này rất có khả năng chính là thú cưng của tên phù thủy đen ấy, thú cưng đã ở đây thì liệu chủ nhân của nó có ở xa không? Chắc chắn là không xa, chỉ cần lái xe khoảng một tiếng là đến thôi mà.
“Ha ha ha.” Trong lúc Clark chuẩn bị mở cổng dịch chuyển thì từ bóng tối không xa trước mặt bỗng xuất hiện một dáng người cao lớn vừa cười điên cuồng vừa xông về phía họ.
Clark chỉ kịp tung ra một tấm khiên phép thuật màu vàng để chặn lưỡi rìu trong tay người khổng lồ ấy xé gió vung mạnh xuống.