Sau khi lên máy bay, Thor tự nhiên sẽ muốn chào hỏi Sif trước tiên, suy cho cùng thì họ cũng được coi là người quen cũ hơn nghìn năm nay.
"Thor..."
Sif cũng đi nhanh đến trước mặt Thor nhưng cũng chỉ như vậy thôi, không có thêm bất kỳ động tác nào nữa.
Cảnh này khiến cho những người xung quanh nhìn đến lo lắng. Bởi vì đừng nói là Hoa Hoa công tử Tony Stark, hay là Đội trưởng Mỹ có chút ngây thơ thì cũng đều có thể nhận ra được tâm tư của Sif. Mà trong nội tâm của bọn hắn bây giờ thì là: Em gái à, cô nhanh nhanh tranh thủ thời gian mà nhào vào ôm đi chứ, bình thường nhìn cô hào sảng như vậy cơ mà, tại sao đến thời khắc mấu chốt lại e dè như vậy chứ. Cô mà cứ như vậy thì bao giờ mới tu thành chính quả được đây cơ chứ.
"Còn nữa, tôi muốn xin lỗi cô." Thor tiếp tục nói:
"Lúc ấy sở dĩ để cô ở lại trái đất là bởi vì cô đang hôn mê."
Nghe đến đó, Sif đưa ánh mắt rời khỏi gương mặt Thor chuyển sang liệc qua Evanson với vẻ oán hận.
"Hơn nữa, tôi cũng không biết sau khi trở lại Asgard sẽ gặp phải chuyện gì nên cũng không thể mạo hiểm dẫn cô theo được."
Thor chân thành, tha thiết nói: "Sau khi tới đó, tôi với đám người Fandral cũng rất lo lắng cho cô."
"Không sao, tôi hiểu mà."
Sif khẽ cười, nói. Nhưng trong lòng cô ta thì lại đang nổi sóng, Thor vậy mà lại nhớ tới mình, loại cảm giác này thực sự quá kỳ diệu.
Nhớ? Evanson ở bên cạnh chỉ biết quệt miệng nghĩ thầm, mười lăm phút trước anh còn tỏ ra coi thường người ta đó có được không, vậy mà bây giờ lại nói nhớ tới người ta mọi lúc mọi nơi. Nếu như không phải tôi biết não anh chỉ có từng đó thì tôi còn tưởng lời nói dối này của anh là để trêu trọc em gái cao thủ này đấy.
Nhưng mà nhìn thấy nụ cười hạnh phúc kia của Sif, Evanson thật sự lại hận không thể làm gì được. Vậy là đã dỗ dành được người ta rồi sao? Haiz, vẫn là để anh đây giúp cô một tay đi, để tránh việc nếu cô không vui thì lại về trút giận lên tôi.
"Ai da!" Evanson đi đến sau lưng Sif, rồi đột nhiên lại kinh ngạc kêu lên một tiếng, giống như giẫm phải cái gì đó chuẩn bị ngã xuống, mà lúc đó tay của anh lại lập tức vung vẩy khoa trương nhưng lại đẩy mạnh Sif một cái.
"A!" Sif hoàn toàn không có chút phòng bị nào, bị đẩy một cái liền ngã nhào vào trong ngực Thor, Thor theo bản năng cũng dang tay ôm lấy Sif. Điều này thật khiến tất cả đều vui vẻ, tôi nhổ vào.
Làm tốt lắm Evanson!
Thật không ngờ phản xạ thần kinh của Thor lại khác hẳn với người bình thương như vậy. Khi anh ta nhìn thấy Evanson kêu lên đầy sợ hãi, còn Sif thì lại bị người ta đẩy từ phía sau, với một người quanh năm chiến đấu như anh ta thì lúc đó chỉ có một suy nghĩ: Địch tập kích!
Vì vậy, tay trái hắn liền ôm lấy Sif, thuận thế ôm nàng qua một bên, tay phải thì lập tức giơ lên chiếc búa thần. Một tia sấm rơi xuống trên đỉnh chiếc búa, phía trên ngay lập tức có những luồng sấm chớp quanh quẩn xung quanh, mặt mũi Thor thì tràn đầy vẻ cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó được với những đợt tập kích.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đưa tôi xuống." Một lúc sau, Evanson với khuôn mặt đen kịt nói với mọi người.
Tuy rằng rất nhanh Thor cũng đã phát hiện ra đây chỉ là hiểu nhầm, chỉ là bản thân mình phản ứng thái quá mà thôi. Thế nhưng anh ta lại không quên triệu hồi một tia chớp theo bản năng, đã vậy hiện tại bọn họ lại đang ngồi trên máy bay nên nóc của máy bay đã bị tia chớp làm cho nổ tung thành một lỗ hổng rồi.
Bởi vì liên quan đến áp suất không khí nên cái lỗ hổng đó đã sinh ra một lực hút vô cùng lớn, đã vậy lại càng không thể ngờ được là chỗ mà Evanson vừa giả vờ ngã kia lại đúng ngay bên dưới cái lỗ hổng ấy. Vậy nên...
"Tôi cảm thấy anh cứ ở trên đấy thì thích hợp hơn đấy."
Tony mang vẻ mặt buồn cười mà nhìn Evanson đang bị treo ở trên trần nhà. May mà cái lỗ đó không quá lớn, nếu không thì thực sự đã hút luôn anh ta ra ngoài rồi.
"Tôi đã nói là anh còn đen hơn cả Nick Fury mà, anh còn không chịu thừa nhận. Bây giờ thì thấy sao hả?" Carter cũng nhân cơ hội này để trêu chọc Evanson.
Bây giờ, Evanson cũng đã phải mở ra làn da ác ma của mình rồi. Nếu không, với thân thể của người bình thường thì sớm đã chết trong cái lực hút mạnh mẽ này rồi. Nhưng mà, anh ta bây giờ thực sự rất đen đó.
Nghe xong nhừng lời này, Evanson vẫn còn ở trên trần nhà liền lập tức lớn tiếng phản bác:
"Tôi đây là đá quý Hắc diệu thạch (1) đó! Cái này so với cái đen của tên tù trưởng châu Phi kia hoàn toàn không giống nhau. Bà tốt nhất đừng có gộp lại chung một chỗ mà nói như vậy."
Cuối cùng vẫn là Captian America tốt bụng đi lên kéo Evanson xuống, rồi cầm tấm khiên của mình chặn lỗ hổng kia lại.
Còn Evanson sau khi được kéo xuống kia thì lại mang vẻ mặt sinh vô khả luyến (2) ngồi ở bên cạnh. Quả nhiên giúp người khác phát thức ăn cho cẩu thật là không có đạo đức, cái này chính là báo ứng a.
"Cảm ơn." Nhân lúc mọi người không chú ý, Sif liền kéo Evanson lại bên cạnh rồi lặng lẽ nói. Thế nhưng chưa kịp để Evanson nói lấy một câu khách sáo, cô ta liền nói tiếp:
"Khi trở về tôi sẽ mời rượu."
Evanson đúng là khóc không ra nước mắt mà. Thế nhưng đây cũng chưa tính là xong, Góa phụ đen Natasha đột nhiên chen vào:
"Mấy người tốt nhất nên thảo luận một chút xem cái máy bay giá trị vài tỉ này, không phải trong chiến đấu mà cũng đã bị phá hỏng thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm cuối cùng cho việc này đây?"
Mọi người lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía Thor, khiến anh ta phải lập tức giải thích:
"Tôi tưởng rằng là có tập kích. Cái này là phản ứng tự nhiên."
Sau đó mọi người lại chuyển hướng nhìn, Evanson bị dồn ép cố gắng giải thích:
"Tôi bị trượt chân mà, điều này cũng sai sao?"
Tóm lại việc này chính là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, cho đến khi trở về tàu sân bay trên không cũng không thể thảo luận xong việc này.
"Anh bạn nhỏ, cậu tên gì vậy?"
Trong lúc mọi người đang di chuyển xuống máy bay thì Evanson lại gọi người phụ lái máy bay lại. Chính là người toàn thân mặc âu phục chiến đấu, mặt mũi đều bị che kín lại, toàn bộ hành trình đều không nói một câu nào.
"Tôi là đặc vụ thực địa, số hiệu 89757, thưa trưởng quan!"
Đặc vụ dùng lời lẽ chính nghĩa (3) trả lời. Nghĩ tới việc bản thân đã trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, rồi dựa vào bản lĩnh của mình để trở thành đặc vụ của SHIELD nên căn bản sẽ thấy khinh thường những người trèo lên bằng cửa sau.
"Rất tốt."
Evanson thấy hài lòng rồi, anh ta thân thiết nói với tên đặc vụ này:
"Vậy thì cái việc máy bay bị phá hỏng này do cậu xử lý có được không hả?"
Đặc vụ, tôi có ba từ nhất định phải nói!
Evanson đeo kính râm, miệng ngậm xì gà, đeo sợi dây chuyền của gia tộc Habsburg màu vàng kim lên trên cổ. Hừ, tiểu tử thối, cậu vẫn còn ngây thơ lắm, căn bản là không có nhận ra bản chất tà ác của cái xã hội này. Hãy để tôi thức tỉnh cậu, không cần cảm ơn đâu.
Có thể là do thấy Evanson vẫn chưa quay trở về trung tâm kiểm soát không lưu của tàu sân bay nên Natasha liền đi tới trước mặt anh ta, nói:
"Đi theo tôi, cục trưởng có nhiệm vụ giao cho tôi làm."
"Nhiệm vụ gì?";" Evanson hỏi, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, ngàn vạn lần không phải là vụ chiếc máy bay nhé.
"Đi tìm Loki." Natasha nói ra rất tự nhiên.
"Đây không phải là sở trường của cô sao? Sao lại lôi tôi đi cùng?" Evanson khó hiểu hỏi.
"Cục trưởng đã từng đối đầu với Loki, ông ta biết rõ tên này không dễ dàng đối phó."
Natasha nghiêm túc nói: "Tà Thần Loki, hắn luôn luôn có một vài bản lĩnh đặc biệt. Vậy nên mang theo một tên biết sức mạnh ma pháp là một lựa chọn đúng đắn."
Nói tới đây, Natasha liền ghé sát vào Evanson, thẹn thùng hỏi nhỏ:
"Anh có biết Sarah kia rốt cuộc là thích tôi ở điểm nào không? Tôi có thể thay đổi."
"Ừm..." Evanson làm bộ suy nghĩ rồi nói: "Cô có thể suy nghĩ một chút về việc bộ mặt lúc nào cũng ngước lên trời, sau đó thì duỗi tóc thẳng ra, hơn nữa có thể nuôi dài nữa."
***
(1) Hắc diệu thạch: Obsidian hay đá vỏ chai, một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mắc ma phun trào.
(2) Sinh vô khả luyến: Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần.
(3) Trong truyện tác giả dùng từ này "nghĩa chánh ngôn từ". Nhưng khi tìm hiểu thì nó là một lỗi sai đặc biệt điển hình. Thành ngữ chính xác phải là "nghĩa chánh từ nghiêm" hay "nghĩa chính từ nghiêm" với ý nghĩa là lời lẽ chính nghĩa. Do kết cấu của nó và theo ý hiểu của người dùng nên họ thường dùng sai hai từ này.