Một ông lão đầu tóc bạc phơ ngồi bên cạnh Evanson nói giọng uy nghiêm: “Tập trung sự chú ý, đừng để ngoại vật quấy nhiễu.”
Evanson có hơi căng thẳng: “Được, cháu trước nay luôn giỏi việc tập trung sự chú ý.”
Ông lão: “Nhìn về phía trước đồng thời cũng phải chú ý tình hình hai bên.”
Evanson: “Đã hiểu, cháu sẽ chú ý.”
Ông lão: “Chú ý tình hình, cần phải có dự đoán tốt trước tình huống bất ngờ, tránh đến lúc ấy luống ca luống cuống.”
Evanson: “Không thành vấn đề, việc này cháu rành nhất.”
Gương mặt ông lão trở nên nghiêm trọng: “Chính là lúc này.”
Evanson hít một hơi thật sâu, sau đó… Đạp lên pê-đan, đưa tay gài số rồi bắt đầu bẻ tay lái.
Một chiếc xe tập lái chầm chậm chạy qua ngã tư.
Đúng thế, Evanson đang học lái xe, hơn nữa cũng đã học được vài ngày rồi.
Tuy với điều kiện kinh tế hiện tại của Evanson thì vẫn chưa thể mua nổi xe hơi nhưng điều này cũng không ngăn được việc anh muốn thi lấy bằng lái.
Một người trưởng thành ở Mỹ nếu không có bằng lái thì sẽ là một việc rất kỳ lạ hơn nữa bằng lái ở Mỹ sẽ được sử dụng như chứng minh thư.
Thật ra, Evanson từ lâu đã muốn thi lấy bằng lái chỉ tiếc điều kiện kinh tế không cho phép nhưng gần đây thì anh mới kiểm được một khoản tiền.
Do cách đây không lâu, tập đoàn Công Nghiệp Stark liên tục xảy ra chuyện. Trước tiên là việc Tony nhận được giải thưởng, sau đó ký được một hợp đồng lớn với quân đội Mỹ khiến giá cổ phiếu tăng vọt nhưng chớp mắt sau đó thì Tony lại bị bắt cóc không rõ sống chết khiến giá cổ phiếu sụt thê thảm.
Khó khăn lắm Tony mới được cứu về, giá cổ phiếu tăng trở lại. Nhưng ngay sau đó lại có tin đồn tập đoàn buôn bán vũ khí siêu lớn này sẽ không buôn bán vũ khí nữa khiến cổ phiếu lại sụp đổ.
Khoảng thời gian này, cổ phiếu của Stark tăng giảm hệt như tâm điện đồ vậy mà lại còn là nhịp tim bất thường nữa. Nghe nói có một nhóm người đã thua cổ phiếu đến mức táng gia bại sản, bọn họ dùng hiện thực tàn khốc nói cho mọi người biết thị trường cổ phiếu có đầy rủi ro, muốn tham gia phải cẩn trọng.
Nhưng mà Evanson từ đầu đã nhìn thấu hết tất cả, anh dùng khả năng tiên tri của mình để bình tĩnh ngồi câu cá trong lúc thị trường cổ phiếu đang gặp phong ba bão táp.
Tóm lại sau khi trải qua một đợt đầu cơ trục lợi, anh đã kiếm được một khoản lớn. Tuy vẫn chưa đến mức thành triệu phú nhưng cũng có thể xem như đã thoát nghèo, từ đó mới có tiền đi thi bằng lái.
“Cậu học nhanh lắm, cậu Richter.” Ông lão ấy chính là thầy giáo của Evanson. Khi Evanson lái xe quay về chỗ đỗ của trường dạy lái, ông lão liền khen ngợi.
“Thế sao? Thế thì cháu sẽ được tốt nghiệp sớm rồi.” Evanson vừa tháo dây an toàn vừa vui mừng nói.
Việc học phép thuật đã khiến tư duy của Evanson nhanh nhạy hơn người thường thế nên năng lực học tập của anh rất tốt. Nhân tiện nói luôn, tên của người thầy dạy lái là Brew Shedd cũng là giáo viên hạng A ở trường dạy lái này.
Thầy Brew vừa cười vừa lắc đầu: “Chưa đâu, theo đúng quy định, cậu phải học thêm một khoảng thời gian nữa, sau đó thì đi thi mới được sở hữu bằng lái.”
Ý của ông chính là, không cần biết cậu có lái được hay không, dù gì cũng vẫn phải học đủ thời gian ở đây thì mới được thi, sau đó mới cấp bằng cho cậu.
Evanson thầm mắng trong lòng nhưng rồi cũng chỉ biết bỏ qua. Anh cũng không muốn đến mức vì chút chuyện này mà chạy lên bộ giao thông làm loạn. Nhưng cũng không sao, dù gì hiện giờ anh cũng chưa mua nổi xe hơi nên cũng không gấp lắm.
Dù sao cũng đã học được tương đối rồi, không cần phải giống như bọn gà mờ phải luyện tập suốt ngày nữa, chỉ cần mỗi ngày lên luyện một chút đảm bảo không lạ tay là được.
Thế là Evanson sau khi luyện được khá nhiều bèn nói lời chia tay: “Hôm nay học đến đây thôi, cảm ơn thầy Brew.”
Thầy Brew cũng nhiệt tình nói: “Không cần khách sáo đâu cậu Richter, đây là việc tôi nên làm mà.”
Sau khi đi xe buýt về nhà, anh được Sarah ra đón, cô chưa kịp mở miệng thì Evanson đã nói: “Thôi khỏi nói, tôi biết rồi, việc kinh doanh hôm nay lại chẳng ra sao chứ gì?”
Nữ sợ gả nhầm chồng, nam sợ chọn nhầm nghề. Evanson năm ấy một phút sai lầm đã chọn việc bán bùa giữa một thành phố lớn như New York, đã thế lại còn toàn là hàng giả nên biết ngay là kinh doanh sẽ không ổn.
Sarah lại cười ha hả: “Tổng thu nhập hôm nay là ba mươi đô đấy, có thể xem là cao nhất trong tháng này.”
Evanson thở dài ngao ngán: “Haizz, thôi đi, dù sao cũng không thể dựa vào nghề này mà kiếm sống.”
Evanson nhìn lên bầu trời đã sẩm tối rồi nói: “Đóng cửa tiệm đi, dù sao cũng không có khách nữa đâu.”
Ban ngày đã không có khách, ban đêm lại càng không thể có. Thế nên cửa tiệm của Evanson luôn là cửa tiệm đóng sớm nhất và mở cửa bất thường nhất trong khu này.
Bước ra sau quầy thu ngân, Evanson mở ti vi định xem xem có tin tức gì không. Vừa hay, lúc này trên ti vi đang phát một đoạn tin tức trong ngày.
Trên ti vi, một sĩ quan quân đội người da đen mặc bộ quân phục màu lam mang quân hàm thượng tá đang đứng trên bục phát ngôn với các phóng viên.
Đại khái của bài phát ngôn chính là đêm qua hai chiếc chiến đấu cơ F22 của quân đội trong lúc đang huấn luyện thì có một chiếc gặp sự cố bị rơi, phi công nhảy dù thoát nạn cho nên không tạo nên thương vong về người.
Xem xong tin tức này, Evanson chợt khẽ cau mày suy nghĩ kỹ một chút thì liền biết ngay có lẽ Iron Man đã ra đời rồi.
Tony Stark từ sau lần ở Afghanistan bị quả bom do chính công ty mình sản xuất nổ trúng nhưng chưa chết ngay thì chợt ngộ ra nhiều điều, hệt như một thánh nhân vậy.
Anh không những phát hiện ra nửa đời trước đây của mình cứ luôn tin tưởng vào việc dùng vũ lực tuyệt đối thì sẽ bảo vệ được hòa bình chính là một điều sai lầm mà còn nghĩ ra cách để chuộc lại sai lầm đã phạm trước đây.
Nhưng nếu người bình thường khi muốn chuộc tội thì thường đến nhà thờ cầu nguyện còn nhà giàu muốn chuộc tội thì sẽ quyên góp một khoản tiền lớn cho hội từ thiện.
Mà Tony Stark lại là một người vừa giàu có vừa có nhiều ý tưởng, nhiều tri thức, là một đại gia có năng lực động thủ rất cao thế nên phương thức chuộc lỗi của anh ta cũng khá đặc biệt đồng thời cũng khá trực tiếp.
Sau khi được nữ thư ký của mình báo tin rằng bọn khủng bố bắt cóc anh đã có được đầu đạn Jericho, Tony cảm thấy cơn giận của mình lên đến đỉnh điểm.
Anh ta đã tạo ra bộ giáp Iron Man đầu tiên bay thẳng đến Afghanistan, đánh cho bọn khủng bố ở đó phải gọi cha gọi mẹ rồi tiêu hủy hết số hàng đầu đạn Jericho mà chúng vừa có được nhưng chưa kịp sờ đến.
Sau đó, Tony phẩy tay một cái để lại một đám mây hình nấm ở đó rồi bỏ đi.
Đáng tiếc, anh lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Anh đã quên rằng nước Mỹ là một quốc gia bị hội chứng ảo tưởng rất nặng, luôn cho rằng sẽ có một quốc gia ngăn cản giấc mơ Mỹ của họ.
Với tâm lí bất thường đó nên họ đã xây dựng một mạng lưới ra-đa và hệ thống phòng ngự đầu đạn rất lớn trên toàn thế giới, ở chính nước Mỹ thì sự phòng thủ lại càng chặt chẽ.
Thế nên khi Tony bay về Mỹ thì không may bị ra-đa của quân đội quét trúng mà quân đội ngay khi xác nhận được vật thể bay không xác định kia không phải của mình mà cũng không phải là của CIA hay SHIELD lại không hề có phản ứng khi được gọi thì lập tức phái hai chiếc F22 bay lên chặn lại.