“Chỉ có một cái?” Coulson cảm thấy rất ngạc nhiên, loại vũ khí lợi hại như vậy đáng lẽ ra nên lưu trữ nhiều một chút, giống như là những bộ áo giáp Người Sắt của Tony Stark vậy, nghe nói là Tony cũng có đến vài bộ, thế mà anh chỉ có một cái? Hình như quy ước hạn chế sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt cũng chưa ảnh hưởng đến anh mà, anh cũng đừng nói với tôi là vì anh là một người hiền lành yêu chuộng hòa bình.
“Bởi vì chế tạo một War Construct giống như Địa ngục hỏa cần rất nhiều tài liệu quý hiếm hơn nữa quá trình làm ra nó cũng rất phức tạp.”
Evanson bĩu môi rồi lại tiếp tục giải thích: “Để chế tạo một Địa ngục hỏa cần tốn rất nhiều thời gian và chi phí phải bỏ ra cũng không ít.”
Burning Legion (Quân đoàn Rực lửa) cũng đã rời khỏi tiền tuyến, tên khốn Kil"jaeden cũng mang theo Archimonde cùng chạy trốn rồi! Chúng tôi cũng không thể sống bằng đồng lương ít ỏi của Địa ngục hỏa!
Một Địa ngục hỏa trước đây có giá khoảng một đến hai ngàn giờ đều giảm giá mạnh! Không cần đến 998 chỉ cần mười viên Soul Crystal là bạn có thể mang một Địa ngục hỏa tồn tại vạn năm về nhà! Kil";jaeden ông không phải là người! Chúng tôi khổ sở làm công mấy ngàn năm vậy mà ông lại không chịu trả lương! Đó là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đó! Ô, vị thuật sĩ linh hồn này, hôm nay Địa ngục hỏa đều giảm nửa giá, cậu mua một cái mang về đi!
Cho nên khi Evanson nói giá trị của một Địa ngục hỏa không hề nhỏ cũng không thấy ngượng.
“Vì nhiệm vụ lần này mà tôi đã hy sinh không ít, ngay cả bảo bối giấu giếm bấy lâu cũng đưa ra rồi.”
Evanson nhìn về phía Melinda và Coulson bằng một ánh mắt cực kỳ chân thành, hai người có thể báo điều này với cấp trên để tôi được trao giải Cống hiến đặc biệt không? Nếu không thì ít nhất khiến cho bọn họ phải nhớ công lao này của tôi.
Kết quả là hai người kia lại không nghĩ đến phương diện này, nhưng bọn họ biết loại vật này thì Evanson cũng không có nhiều, hơn nữa cũng không thể chế tạo được. Còn việc đó có phải là sự thật hay không... thì bọn họ cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng, vì bọn họ không thể chạy đến Dreadscar Rift để tìm hiểu xem có bao nhiêu Địa ngục hỏa tồn kho đang được bán phá giá.
Vì thế dựa vào thái độ vẫn luôn rất “chân thành” của Evanson nên bọn họ cho rằng độ tin cậy của việc này cũng rất cao. Hơn nữa những lời mà Evanson nói cũng không phải là hoàn toàn dối trá, anh ta cũng không phải là Dread Lord nên bây giờ anh ta cũng chỉ có thể khống chế được một Địa ngục hỏa.
“Địa ngục hỏa có thể thắng sao?” Melinda hỏi, nó đã giao chiến với Kẻ hủy diệt được khoảng một phút rồi, tuy thành công ngăn cản bước tiến của Kẻ hủy diệt và làm cho hắn ta bị thương không nhẹ nhưng vẫn không thể nhìn ra Địa ngục hỏa đang chiếm ưu thế.
“Chỉ sợ là không thể.” Evanson lắc đầu. Dù sao thì Kẻ hủy diệt cũng là cỗ máy do thần tự tay chế tạo, vô cùng tỉ mỉ, cho dù hắn đang ở trạng thái bị động thì cũng không thể thua một bản phục chế của Địa ngục hỏa được.
Huống hồ “thời gian của Địa ngục hỏa cũng có hạn, nó chỉ có tầm năm phút thôi, hơn nữa nếu trong khoảng thời gian đó nó không thể phản công để giết chết đối thủ thì kết cục của nó là trở thành một đống đá vụn.”
Lúc này thì Địa ngục hỏa và Kẻ hủy diệt đều tiến vào trạng thái chiến đấu ác liệt nhất, đều không ngừng đánh về phía tay, chân và đầu của đối phương, may mà bọn họ không có bộ phận kia không thì còn có thể xông lên cắn đối phương, tóm lại bọn họ giống như những học sinh tiểu học đang đánh nhau vậy.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cũng không thể mong hai người bọn họ một bên đánh mười tám chiêu trường quyền, một bên đánh mười hai chiêu đàm thoái quyền đi? Làm ơn, bọn họ đều chỉ là một trang bị mà thôi, cấu tạo cơ thể của bọn họ không giống của con người. Nếu anh muốn bọn họ thực hiện những chiêu khóa tay vô cùng tỉ mỉ của cầm nã thủ hay xoay các khớp 360 độ thì nó có thể khiến anh phải khóc hết nước mắt mất.
“Vậy sau đó... sau khi hắn thua thì anh định làm thế nào? Muốn để quân đội ra trận, hay là...” Melinda nhìn về phía Evanson:
“Đích thân anh sẽ ra tay?”
“Đích thân tôi ra tay? Chắc là vậy.” Evanson xoay người chỉ vào bên trong căn cứ: “Nhưng át chủ bài của chúng ta đang ở trong đó.”
Thor đứng ở trung tâm của khu căn cứ nơi đang đặt cây búa thần, hắn quỳ xuống dưới đất, hai tay chắp lại, vô cùng thành kính. Sau khi đến đây thì hắn vẫn không ngừng nịnh nọt cây búa của mình.
“Người cha vĩ đại của con, cầu mong thế nhân tôn xưng tên của người thành thánh, cầu mong vương quốc của người vĩnh viễn...”
Hắn nhìn về phía cây búa, không có phản ứng gì!
“Vạn vật vô chủ, chỉ có cha ta, cha ta lớn nhất! Vạn vật vô chủ, chỉ có cha ta, độc nhất vô nhị!”
Cây búa vẫn không có phản ứng!
“Con xin thề sẽ không bắt nạt kẻ yếu, con xin thề sẽ dũng cảm đương đầu! Con xin thề sẽ chống lại những điều sai trái, con xin thề sẽ chiến đấu vì những con người yếu đuối...”
Cây búa vẫn không có phản ứng gì khiến cho Thor như muốn phát điên, mày muốn như thế phải không?
Nếu Evanson nhìn thấy Thor vào lúc này chắc sẽ mắng hắn xối xả, những cái anh vừa nói có quan hệ gì với cha anh không? Cha anh thích sự nịnh nọt của anh sao? Rõ ràng là anh biết mình đã sai thì việc thật lòng nhận lỗi với cha anh khó đến thế sao?
Trong khi Thor đang cố gắng để nịnh nọt thì trận chiến giữa Địa ngục hỏa và Kẻ hủy diệt càng lúc càng... khó coi. Thật lòng mà nói thì nếu như người làm ra Kẻ hủy diệt mà nhìn thấy tư thế đánh nhau của hai người lúc này chắc sẽ xấu hổ đến chết mất, còn với vai trò là người đã triệu hồi Địa ngục hỏa thì Evanson cũng rất lúng túng.
Bọn họ không còn thỏa mãn với việc đứng để đánh nhau nữa mà chuyển sang ôm nhau lăn qua lăn lại trên mặt đất lúc thì tôi đấm anh, lúc thì anh đá tôi, vô cùng hỗn loạn.
Hai bên cứ không ngừng lăn lộn như vậy, bây giờ đến lượt Địa ngục hỏa ở trên, hắn cưỡi lên người của Kẻ hủy diệt, cánh tay giơ lên thật cao, khi đang định thụi một quyền vào mặt của đối phương thì đột nhiên dừng lại.
“A, không xong rồi...”
Chỉ thấy ngọn lửa lớn tràn ngập tà năng trên người của Địa ngục hỏa bỗng bùng lên rồi nhanh chóng tắt đi, còn Địa ngục hỏa sau khi mất đi năng lượng cùng lập tức trở thành một đống đá vụn, rơi vương vãi ở trên người của Kẻ hủy diệt.
“Xem ra là thời gian đã đến rồi.” Evanson nhìn vào đồng hồ đeo tay, năm phút trôi qua nhanh quá.
“Quân đội lại bắt đầu tiến công, giúp tôi kéo dài thời gian.” Evanson hạ lệnh: “Có thể ném quả lựu đạn 2000 pound kia một lần nữa không?”
“Không được.” Coulson lắc đầu nói: “Mục tiêu lúc này đã ở rất gần, nếu như dùng lựu đạn thì chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào.”
Kẻ hủy diệt lúc này cũng cực kỳ khó chịu, hắn vừa bị một kẻ không biết từ đâu đến dây dưa, kéo dài thời gian, lại còn bị quyền cước của hắn ta đấm đá. Tên kia toàn thân đều là màu xanh, chắc là trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi vậy mà vẫn còn tâm tư đến đây đánh với hắn một trận, đúng là rộng rãi.
Lúc này không còn Địa ngục hỏa thì đối với Kẻ hủy diệt mà nói cho dù là bốn vị dũng sĩ của Thor hay quân đội của loài người cũng chỉ là con kiến hôi thôi. Nhưng mà lại có một phiền toái là đám người kia không chọn cách đối đầu trực tiếp như trước đó mà đều giống như những con thỏ vô cùng sợ hãi đang chạy loạn khắp sân, cũng vì điều này này mà hiệu suất của Kẻ hủy diệt có phần chậm đi.
Nhưng cũng chỉ có chút phiền toái mà thôi, mỗi khi một tia laser bắn ra đều sẽ vang lên tiếng nổ mạnh và những tiếng kêu thảm thiết tràn đầy sự tuyệt vọng.
Răng rắc, răng rắc, bỗng nhiên có một đám mây đen kéo đến, che phủ lấy bầu trời, một tia sét lớn từ phía chân trời đánh thẳng vào phía căn cứ, ngay sau đó là một bóng người màu đỏ từ bên trong căn cứ lao ra.