Evanson: “Không phải nguyên nhân từ tôi.”
Nick Fury: “Thế thì từ ai?”
Evanson nhìn trái nhìn phải một lượt sau đó chăm chú nhìn bộ sô pha được đặt cạnh cửa sổ rồi nói: “Chúng ta cứ đứng nói chuyện thế này à?”
Nick Fury quay đầu nhìn bộ sô pha sau lưng: “Mọi người ngồi đi.”
Bộ ghế sô pha này của Nick Fury bình thường rất ít khi dùng. Ngoại trừ bản thân ông hoặc bộ trưởng Pierce lâu lâu ghé đến ngồi thì các đặc vụ khác đều đứng để báo cáo nhiệm vụ hoặc nhận lệnh.
Nhưng Evanson lại không biết điều này mà có biết cũng chẳng quan tâm, dù gì Nick Fury cũng đâu có trả lương cho anh.
“Cậu muốn uống gì không?” Nick Fury hỏi. Ngồi cũng đã ngồi rồi, thế thì không thể thiếu việc mời nước.
“Trà.” Ở Mỹ trà không hề rẻ, Evanson bình thường không mua nổi nhưng mà bây giờ… ha ha, dù gì cũng đâu phải bản thân trả tiền, tội gì mà không uống?
Mà nhiệm vụ pha trà thì đương nhiên đẩy sang cho Coulson, ai bảo ở đây cấp độ của anh nhỏ nhất?
“Trong trà đừng cho sữa và đường vào nhé, cứ đổ nước sôi vào là được rồi.” Dù đã sống ở Mỹ hai mươi năm đã quen với đa số cái gọi là khẩu vị Âu Mỹ nhưng Evanson vẫn không thể chấp nhận được việc uống trà mà lại cho thêm sữa và đường vào mà cũng có thể do bình thường ít uống quá nên không có cơ hội làm quen.
Sau khi pha trà xong, mỗi người đều cầm tách trà uống một ngụm. Ngoại trừ Evanson và Natasha có biểu hiện bình thường ra thì Coulson và Nick Fury đều lộ vẻ nhăn nhó. Có lẽ họ cũng không chấp nhận được cách uống dùng nước sôi chế vào lá trà xong lại không cho thêm sữa vào thế này.
“Chị quen cách uống này à?” Evanson tò mò nhìn sang Natasha.
Natasha nở nụ cười quyến rũ trả lời: “Tôi đã từng trải qua huấn luyện khiến tôi có thể bình thản đối diện với mọi loại đồ uống trên thế giới nhưng uống trà thế này cũng không tệ, vị để lại rất lạ.”
“Là thật thì tốt.” Evanson cũng không biết được lời nói của đặc vụ siêu cấp này là thật hay giả: “Uống trà thế này sẽ giúp tư duy tôi nhanh nhạy, tiếc là ở Mỹ thì trà không hề rẻ.”
Ánh mắt Nick Fury chợt sáng lên. Uống trà thế này có thể giúp tư duy trở nên nhanh nhạy ư? Rất có thể đây là một phần trong việc tu luyện của người học phép. Xem ra đã đến lúc phải đổi hết đồ uống của nhân viên trong SHIELD thành trà pha nước sôi thế này rồi.
Nhưng Nick Fury chợt nghĩ lại, nếu thật sự làm như thế thì e rằng ngoại trừ Melinda ra, tất cả các đặc vụ khác đều sẽ bãi công biểu tình hết.
Hả, không đúng, sao bỗng nhiên tư duy của mình lại bị kéo sang chuyện này rồi? Lúc nãy không phải đang định bàn một việc rất nghiêm túc sao? Sao lại bị kéo sang đồ uóng gì đó của SHIELD rồi? Xem ra Coulson nói không sai, nói chuyện với cái tên này rất dễ bị lái sang hướng khác.
Nick Fury vội vã kéo luồng suy nghĩ của mình quay lại: “Giờ có thể nói nguyên nhân đó chưa, cậu Richter?”
“À, được rồi.” Evanson đặt tách trà xuống rồi nói: “Là thế này, trên đường đến đây tôi nhìn thấy rất nhiều đội quân tiến vào thành phố. Nào là trực thăng, xe bọc giáp, lính vũ trang, còn có các thứ như vũ khí sóng thanh nữa. Ông đừng có bảo là bọn họ đang diễn tập nhé, tôi không hề cảm nhận được trạng thái tinh thần của họ, họ chắc chắn là chuẩn bị đi đánh thật.”
“Thế thì sao?” Nick Fury hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu?”
“Đương nhiên là có, tôi đang sống trong thành phố này mà.” Evanson nói: “Nếu thành phố trở nên hỗn loạn thì cuộc sống của tôi sẽ bị quấy rầy, tôi không thích như thế.”
“Nếu thật sự là thế thì…” Con mắt còn lại của Nick Fury chợt sáng lên: “Cậu định sẽ làm thế nào?”
Evanson kiên quyết nói: “Họ đánh đấm bên ngoài thì tôi sẽ không quan tâm nhưng nếu dám xông vào nhà tôi, khiến tôi cảm thấy bị uy hiếp thì tôi sẽ không ngại tiễn họ xuống địa ngục đâu.”
“Chiến tranh một khi đã nổ ra thì rất khó kiểm soát, không ai có thể đảm bảo được điều gì.” Nick Fury nói.
“Đương nhiên, tôi hiểu mà.” Evanson nói: “Nếu là chiến tranh bình thường thì tôi cũng không ép người ta không được đụng gì đến tôi, ý tôi chỉ những chuyện khác kìa.”
Chẳng có nơi nào trên thế giới có thể đảm bảo khi có chiến tranh mà người dân vẫn có thể sinh hoạt bình thường cả vì đây là việc không thể nào. Evanson cũng không cưỡng cầu điều này.
Ý anh đang muốn nói đến những thành phần đầu cơ xuất hiện trong thời chiến, tranh thủ lúc hỗn loạn thì xông vào cướp bóc nhà dân, Evanson tuyệt đối sẽ không khách sáo với bọn chúng.
“Đối với những tên bại hoại ấy, cậu chỉ cần xử lí sạch sẽ một chút thì chúng tôi sẽ không quan tâm đâu.” Không biết đang có bao nhiêu đại sự liên quan đến hòa bình thế giới chờ Nick Fury xử lí, ông làm gì có thời gian đi quản mấy việc nhỏ nhặt này? Chỉ cần Evanson có thể dọn dẹp đủ sạch sẽ không gây ra sự chú ý của công chúng thì ông hoàn toàn sẵn lòng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
“Nhưng mà cậu cũng không cần phải lo, mấy đội quân ấy là của tướng quân Ross. Họ đi bắt một tội phạm nguy hiểm thôi chứ chẳng liên quan gì đến cậu cả, sẽ không có chiến tranh mà cũng chẳng có hỗn loạn.” Nick Fury nói.
“Tướng quân Ross à?” Evanson nghĩ một chút là biết ngay có chuyện gì: “Họ đi vì… Hulk sao?”
“Cậu biết tên to xác màu xanh ấy sao?” Nick Fury kinh ngạc hỏi.
Hulk rất nổi tiếng, biết đến anh ta cũng không lạ nhưng vừa nghe nhắc đến tướng Ross mà đã liên tưởng ngay sang Hulk thì đúng là đáng ngạc nhiên, vì dù sao quân đội cũng không hề công bố lí do vì sao Hulk lại xuất hiện.
“Những điều tôi biết còn nhiều hơn các ông tưởng tượng nhiều.” Evanson nói một cách bí ẩn: “Tôi có một số kênh thông tin đặc biệt.”
Đây cũng xem như một liều thuốc Evanson tiêm phòng trước cho Nick Fury, để tránh lúc nào đó đột nhiên bất cẩn nói ra những chuyện không nên biết xong lại phải nghĩ lí do giải thích.
“Kênh đặc biệt sao? Tôi rất hiếu kỳ đấy.” Ánh mắt Nick Fury sáng lên. Ông là vua của đặc vụ nên luôn có hứng thú với các hệ thống tình báo: “Cậu có thể giải thích một chút không?”
“Lực tinh thần.” Evanson bắt đầu bật chế độ lập lòe: “Khi lực tinh thần đạt đến một mức độ nhất định thì bộ não sẽ giống như một tòa tháp tín hiệu phóng lực tinh thần ra ngoài. Từ đó tôi có thể dùng cách này để giao lưu tinh thần với những người có phép thuật khác.”
“Trên thế gian còn có những người có phép thuật khác sao?” Nick Fury hỏi. Trước đây ông không hề tin vào cái gọi là phép thuật nhưng Coulson lại phát hiện ra một Warlock sống sờ sờ. Hơn nữa Warlock này còn nói với ông rằng thế gian này không chỉ có một mình cậu ta là người có phép, chuyện này sao có thể khiến ông không kinh ngạc chứ?
“Sao lại không? Ông nghĩ phép thuật của tôi học được từ đâu? Chúng tôi đương nhiên đều có sự kế thừa, hơn nữa sự kế thừa không thể nào chỉ cần một hai người là xong.” Gương mặt Evanson trở nên lo lắng: “Nhưng mà tôi sợ rằng thế giới này chỉ còn lại duy nhất một Warlock thôi.”
“Nói thế tức là thông tin của cậu rất nhanh nhạy sao?” Nick Fury hỏi.
“Có thể xem là như thế, chúng tôi sẽ luôn biết nhiều hơn người thường một chút. Có thể có một số việc ông biết, tôi không biết, nhưng sẽ có vài việc tôi biết mà ông lại không biết, lại có vài việc mà cả tôi và ông đều không biết.” Evanson nói ra một câu hệt như khẩu lệnh, nói tóm lại chỉ có một ý, ông đừng có mong biết được tôi rốt cuộc biết được bao nhiêu.
“Thế cậu có nhận ra thứ này không? “Nick Fury quay người bước đến văn phòng lấy ra một tờ giấy in.
Evanson nhìn thứ được in trên tờ giấy ấy xong thì chợt ngây người sau khi tỉnh táo lại thì lập tức thầm mắng trong bụng, Whitehall đúng là tên khốn.