“E là chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi.”
“Anh đến đúng lúc lắm, mau qua đây giúp tôi.”
Tony nhìn thấy Coulson, rất tự nhiên gọi anh ta qua giúp một tay. Đến khi dưới sự giúp đỡ của Coulson, ống dẫn truyền năng lượng đã căn chỉnh xong thì anh mới ý thức được lời đối phương vừa nói.
“Tại sao?”
“Tôi được điều đi làm nhiệm vụ khác.”
“Vậy à, rất vui được quen biết anh, anh là người tốt.”
Ấn tượng của anh với anh chàng đặc vụ này rất tốt, nhưng Tony cũng không cố giữ lại, anh biết bị đột ngột điều đi như vậy chắc chắn có nhiệm vụ quan trọng.
“Rất vui được hợp tác với anh, ông Tony Stark.”
Coulson mỉm cười bắt tay với Tony.
Sau khi Coulson rời đi, thí nghiệm của Tony cũng đến giai đoạn cuối cùng, dòng năng lượng cực lớn chạy qua ống dẫn truyền kích hoạt hoàn toàn nguyên tố mới nằm trong đó, một luồng sáng xanh mang theo nguồn năng lượng cực lớn từ trong đó phóng ra.
Tony dùng cờ-lê vặn nhẹ cái van trên ống dẫn, từ từ điều chỉnh phương hướng phóng tia sáng, khi luồng sáng đi đến đâu thì bất kể vật dụng hay tường gạch đều bốc cháy, cho đến khi luồng sáng dừng lại ở lõi của lò phản ứng hồ quang mới.
Haiz, thật không biết bình luận thế nào về hành động này của Tony nữa. Nên nói rằng anh ta quá tự tin hay nói anh ta quá điên khùng đây?
Cái kiểu thí nghiệm phóng ra năng lượng này cũng dám thực hiện ở nhà, vả lại công việc chuẩn bị chưa tới một ngày liền bắt đầu rồi. Nếu lỡ có gì sai sót, đảm bảo nơi này bị phát nổ còn dữ dội hơn quả bom nguyên tử.
Vụ này mà bị thần lùn nhìn thấy sẽ lập tức quỳ lạy anh ta:
“Anh hùng, anh mới đúng là bậc thầy của công trình phát nổ hàng loạt, là tấm gương của dòng tộc tôi, xin nhận của tôi một lạy.”
“Nguồn năng lượng ổn định, lò phản ứng đã tiếp nhận hạt nhân mới.”
Sau khi đo lường các số liệu, trí tuệ nhân tạo Javis đưa ra kết luận.
Thành công rồi! Lò phản ứng này có thể thay thế cái cũ trước ngực rồi. Chất độc palladium sẽ không hành hạ cơ thể anh nữa.
“Con thành công rồi, cha có tự hào không?” Lần được cứu này Tony không giống trước kia nhảy dựng vui mừng mà yên tĩnh ngồi một bên. Trải nghiệm từ sống đến chết, từ tuyệt vọng trở thành hy vọng lần này thật khiến anh ta trưởng thành hơn.
Mà lúc này Justin đang ở trên một sân golf, cái gọi là “muốn gió được gió muốn mưa được mưa” diễn tả chính xác trạng thái bây giờ của hắn ta. Có được đội quân người sắt của Ivan, rất nhanh thôi Tony phải chịu khuất phục trước anh. Vụ hợp tác về vũ khí sinh học với công ty Umbrella sẽ giúp hắn kiếm một món lời lớn từ Bộ Quốc phòng. Có được hai thứ này, hắn ta không chỉ thoát khỏi tình trạng ngượng ngùng bây giờ, mà còn đoạt vị trí đứng đầu của Tập đoàn Stark, trở thành lão đại của giới buôn bán vũ khí.
Nhưng trong lúc hắn ta vừa ảo tưởng về cuộc sống tràn đầy hào quang sau này vừa không ngừng khoe khoang với người đánh golf suốt buổi với hắn ta, cũng là người đề xuất phiên điều trần của Tony, nghị sĩ Stane thì nhận được cuộc gọi của Ivan.
Đây đúng là chuyện lạ nha. Cái tên khoa học người Nga kia tuy được hắn ta cứu từ trong ngục ra nhưng tính tình rất kiêu ngạo, trước giờ chưa từng nể nang gì ông chủ như hắn, ngay cả chuyện lần trước tự ý đổi mấy bộ giáp sắt thành đội quân người sắt được điều khiển từ xa cũng không hề thông báo với hắn. Bây giờ Ivan lại chủ động gọi điện đến khiến Justin không khỏi bất ngờ.
Thế là Justin hướng về phía nghị sĩ Stane nói tiếng xin lỗi rồi liền đi ra một chỗ khá xa mới nghe điện thoại. Dù sao thì thân phận hiện giờ của Ivan không thể xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ivan, xảy ra chuyện gì?”
“Như thế nào gọi là chỉ có thể biểu diễn?”Justin đột nhiên hạ thấp giọng hét vào điện thoại, bởi vì Ivan báo cho hắn biết mấy người sắt điều khiển từ xa đó chỉ có thể diễn tập.
“Rất đơn giản...” Phía bên này Ivan rất trấn tĩnh, ông ta đang đứng đối diện với gương, từ trước mặt có thể nhìn thấy xương cột sống của ông ta có 4 lỗ cắm kim loại, xem ra kỹ thuật mà Sarah đưa đã nghiên cứu thành công.
“Tức là đám người sắt đó không thể bay, không thể chiến đấu.”
“Ha, vậy ông nói xem bọn chúng có thể làm gì?” Justin bị làm cho tức chết, không thể bay cũng không thể chiến đấu, vậy tôi cần bọn chúng làm gì, nhảy clacket (*) sao? Trời ơi, tôi cần vũ khí chiến đấu chứ không cần đồ chơi.
“Bọn chúng biết giơ tay chào.”
Hay lắm, cả clacket cũng không biết nhảy, mấy đồ chơi bày bán trong trung tâm thương mại còn biết làm nhiều động tác hơn chúng.
Bây giờ Justin không còn tâm trạng đánh golf nữa, thế là hắn ta liền nói lời tạm biệt với nghị sĩ Stane rồi nổi giận đùng đùng quay về tập đoàn của mình, dẫn một đám vệ sĩ tai to mặt lớn lên phòng của Ivan.
Ivan không hề khẩn trương gì, chỉ ngồi im trên giường nhìn Justin đang tức đến dựng tóc gáy.
Biểu hiện bình tĩnh của Ivan ngược lại khiến cho khí thế của đám người Justin bỗng chốc giảm sút. Chỉ có thể nói Justin đúng là cái đồ ăn hại nhát gan.
“Tôi là người cứu ông ra.”
Đi vài vòng trong phòng, Justin mới nhớ ra hắn đến đây để ra oai:
“Tôi cho ông tiền, cho ông cái ăn cái mặc, à, còn nuôi cả con chim đó nữa.” Nói rồi, Justin liền chỉ tay về phía con chim anh vũ màu trắng mà Ivan nuôi.
“Thế mà bây giờ ông lại nói với tôi, mấy bộ giáp của ông không được tích sự gì, chỉ có thể làm hàng trưng bày thôi sao?”
Nghĩ đến đây, Justin thật muốn phát điên, cơ hội lần này để hắn ta đánh bại Tony chứ không phải dâng lên tận cửa cho người khác xử trí.
“Được lắm, bây giờ ông không còn gì cả.” Justin lạnh lùng nói. Sau đó hắn liền ra lệnh cho đám vệ sĩ đem đồ của Ivan ném hết, giày cũng bị lột, con chim kia cũng bị tóm, chỉ thiếu nước là lột quần ông ta thôi.
“Nếm được mùi vị mất hết tất cả chưa?” Justin nhìn thẳng về phía Ivan.
Đây gọi là mất hết tất cả? Ivan cũng lười phản ứng, trong lòng thầm nghĩ cái tên này đúng là ngu ngốc, đáng đời bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.
“Cho dù như thế nào, ông cũng phải giao cho tôi thứ tôi cần.” Justin uy hiếp nói.
“Mau hoàn thành nó đi.”
Nói xong liền xoay người bỏ đi, hắn còn phải chuẩn bị đi tham gia buổi triển lãm. Tuy là mắt xích quan trọng ở chỗ Ivan bị gián đoạn nhưng buổi triển lãm bên kia không thể nói không muốn đi là không đi được. Hắn còn phải cho Tony một bài học, với lại trước đó hắn đã báo lại với quân đội và chính phủ, mà hai phía kia lại rất xem trọng biểu hiện lần này của hắn ta.
Đã thế có người còn gọi điện động viên: “Cố lên anh bạn!”
Bây giờ muốn đột ngột rút lui, nói thì dễ làm thì khó. Đây chẳng khác nào muốn đương đầu với chính phủ và quân đội? Sau này anh còn muốn làm nghề này không đây?
Nhưng mà may là ông trời đối xử với hắn không tệ. Trong lòng Justin thầm cảm thấy may mắn, bởi vì trong tay hắn vẫn còn bộ giáp Mark II của trung tá Rhodes. Sau khi được hắn ta trang bị thêm các loại vũ khí chiến đâu, cải tạo thành War Machine cũng có thể tạm chống đỡ vượt qua buổi triển lãm. Còn về chuyện sau này, chắc vũ khí sinh học của Umbrella sẽ hoàn thành trước khi hắn ta chết thôi.
“Hello, Tony!”
Sau khi hoàn thành lò phản ứng hồ quang mới, Tony nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, giọng nói cũng lạ lẫm, nhưng cách phát âm tiếng Anh của đối phương mang giọng Nga rất rõ ràng. Nhờ vậy Tony mới phát giác ra người gọi điện cho anh là ai.
“Ivan? Ông được thả rồi sao?” Tony lập tức truy tìm tín hiệu điện thoại.
“Nghe đây, chuyện mà cha mày làm với gia đình tao 40 năm trước tao sẽ trả lại hết cho mày trong vòng 40 phút.” Ivan nói. Điểm quan trọng nhất của trả thù chính là để đối phương biết mình tại sao phải chết và chết trong tay ai, nếu không niềm vui trả thù sẽ giảm xuống rất nhiều.
“Tôi muốn thỏa thuận với ông.” Tony cố kéo dài thời gian, hy vọng có thể truy tìm được tín hiệu của đối phương.
Nhưng Ivan cũng rất xảo quyệt, sau khi đưa ra lời tuyên chiến liền ngắt máy.
Tony buồn bực nhìn vào kết quả truy tìm tín hiệu thất bại trên màn hình, nhưng khi anh biết được vị trí đại khái của nó liền đoán được ra chuyện gì rồi. Bởi vì tập đoàn Hammer của Justin nằm trong phạm vi phát ra tín hiệu, đừng nói với tôi đây chỉ là trùng hợp.
Tony liền cảm thấy đại sự không ổn, trong buổi triển lãm tối nay, Justin sẽ cho ra mắt một đội quân người sắt, vốn anh còn cảm thấy kỳ lạ rằng Justin kiên nhẫn khổ công nghiên cứu từ khi nào, nhưng bây giờ anh dám chắc 100 phần trăm rằng đó hoàn toàn là sản phẩm của Ivan.
Vậy thì không cần nói nữa, mấy bộ giáp đó chắc chắn đã bị Ivan động tay động chân, trở thành công cụ báo thù mà cái tên ngốc Justin bị đánh lừa cũng không hay biết.
Nhưng Tony không hề quan tâm đến sự sống chết của tên ngốc đó, cái bây giờ anh lo lắng chính là Pepper cũng tham gia buổi triển lãm, mà theo tính cách của Ivan chắc chắn sẽ liên lụy đến cô.
Thế là Tony lại cầm điện thoại.
“Nè, anh bạn. Nếu anh còn muốn tiền lương thì nên quay về làm việc rồi.”
“Anh sắp chết rồi sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng lười biếng của Evanson.
“Hừ, bây giờ tôi khỏe hơn bất cứ lúc nào.” Tony đáp.
“Ồ, xem ra phương pháp của “quả đầu đen” kia đã thành công.” Evanson mỉm cười.
Quả đầu đen? Tony ngẩn ra một lúc mới phản ứng ra người được nói đến là ai. Người ta dù sao cũng là một lãnh đạo cấp cao, anh tổn thương người ta như vậy, thật không có chuyện gì chứ?
“Đúng vậy, phương pháp của gã đó rất được.”
“Vậy anh kiếm tôi làm gì?” Trong lòng Evanson thầm nghĩ nếu sức khỏe anh đã tốt lên thì còn chuyện gì cho tôi chứ.
“Hôm nay ở khuôn viên tập đoàn Stark có tổ chức một buổi triển lãm.” Tony nói.
“Anh muốn mời tôi tham gia sao?” Evanson đương nhiên biết cái buổi triển lãm này nhưng anh không hề có ý tham gia vì anh không có thiệp mời.
“Đúng vậy.” Giọng điệu của Tony trở nên rất thành khẩn:
“Tôi mong anh có thể bảo vệ Pepper.”
“Tôi nhớ tôi là cố vấn sức khỏe, không phải cố vấn an ninh.”
Evanson ra vẻ khó khăn nói, ý tứ chính là muốn anh làm thì phải tăng lương.
“Pepper đối với tôi rất quan trọng.” Giọng của Tony pha chút gian xảo:
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ rất đau lòng, đến lúc đó sức khỏe tâm lý tôi sẽ có vấn đề.”
“Ha ha...”
Tôi nói mấy người đủ chưa vậy, lần trước Nick Fury dùng kiểu khác để giải thích cố vấn sức khỏe là gì, không chỉ duy trì tính mạng mà còn phải bảo đảm an toàn cho Tony.
Mà lần này còn ác hơn nữa, trắng trợn sử dụng chiêu bài sức khỏe tâm lý để anh đi bảo vệ bạn gái anh ta, ngay cả một xu cũng không tăng.
“Thôi được rồi, khi kết toán tôi sẽ tăng gấp đôi tiền lương cho anh.”
“Ok, sếp, tôi đi ngay.”
***
(*) Nhảy clacket: Hay còn gọi là Tapdance (nhảy Thiết hài), một môn nghệ thuật phổ biến ở phương Tây.