Không lâu sau đó thì có một người mặc trang phục của nhân viên vệ sinh đi vào trong căn phòng làm việc, sau đó kéo một cái túi to màu đen ra khỏi đó.
Khi cặp song sinh đi lên ô tô thì Ross vẫn đang nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, vừa thấy một người lao công vứt túi rác lớn trong tay vào trong xe rác, ông ta liền quay lại hỏi hai người kia: “Việc các cô dám dùng tên kia khiến cho tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.”
Mặc dù ông ta nói như vậy nhưng biểu cảm của ông ta lại không chỉ có mỗi ngạc nhiên mà còn có chút bất mãn và thấy không đáng. Không đáng là vì ông ta coi thường những người nhân viên dọn dẹp vệ sinh kia, bất mãn là vì cặp song sinh tình nguyện dùng người này chứ không muốn dùng lính đặc công tinh nhuệ mà ông ta chọn.
“Bởi vì chúng tôi có thể khẳng định, hắn ta không phải là điệp viên ngầm do SHIELD cài vào.” Sacrolash lấy ly champagne lúc nãy uống dở ở trong tủ lạnh ra, tiếp tục thưởng thức.
“Những đặc công mà tôi lựa chọn cũng không có người của SHIELD.”
Ross cảm giác như ánh mắt nhìn người của ông ta đang bị nghi ngờ.
“Ai mà biết được...” Alythess khẽ đung đưa ly rượu ở trong tay, ánh mắt nhìn về những bọt khí trong cốc:
“Người của SHIELD có mặt ở khắp nơi, những đặc công của chính phủ như bọn họ, lại chưa từng tiếp xúc từ trước thì chúng tôi không thể tin tưởng được.”
“Vậy các cô tin tưởng hắn ta?” Ross cười nhạo: “Mới đầu tôi cho rằng các cô chỉ coi đó là nơi để che giấu thân phận nhưng không nghĩ đến các cô lại dám dùng người ở đó, có khả năng đám phế vật không đáng tin đó đang tính toán làm thế nào để bán đứng các cô.”
Không thể trách Ross lại lo lắng như thế, bởi vì người nhân viên vệ sinh mà cặp song sinh tin tưởng đó chính là Luthor, ông chủ thứ hai của quán bar mà hai người họ hay đến.
Điều này khiến cho Ross không có cách nào có thể bình tĩnh được, hai người các cô không biết một chân lý là không được tin tên Luthor đó sao?
“Nếu như không có lòng tin thì có thể cho hắn ta lòng tin đó.” Sacrolash nói chuyện một cách hời hợt:
“Những người kiên định với niềm tin của chính mình là những người tuyệt đối trung thành.”
“Hừ hừ...” Ross chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo như muốn nói việc vun đắp lòng tin của một người lại dễ dàng thế sao?
“Tướng quân, chỉ cần có được phương pháp...” Khóe miệng của Alythess lộ ra sự kiêu ngạo: “Thì việc tiêm nhiễm lòng tin cho người khác sẽ không quá khó.”
Đừng bao giờ coi thường những thủ đoạn mê hoặc lòng người của ác ma. Tổ chức Night"s Watch của thị trấn DarkShire là một tổ chức vũ trang mang tính tự phát, bọn họ từng lập lời thề sẽ bảo vệ thị trấn Dark Shire khỏi sự tấn công của những người sói và Undead Scourge, nguyện thề sẽ hy sinh cả tính mạng để bảo vệ thị trấn. Thế nhưng lúc Undead Scourge tiến đến thị trấn thì trong tổ chức Night’s Watch có người làm phản, giết chết tất cả mọi người và đưa bọn họ ra làm tế phẩm.
Những người như vậy còn có thể bị ác ma làm cho ý chí vặn vẹo và trở thành một tín đồ cuồng tín thì những người đã bước qua ranh giới của sự trụy lạc lại không có lý tưởng, tín ngưỡng giống như Luthor thì có thể chống lại những người phụ tá của Kil";jaeden sao?
Không cần dùng đến siêu năng lực mà chỉ cần một chút ám chỉ nho nhỏ, trong lời nói cũng mang ý dẫn dắt là có thể gieo vào lòng người này một hạt giống của sự sùng bái mù quáng rồi.
Nhưng mà cặp song sinh không phải là kiểu thấy ai cũng thu mua. Những người không có năng lực đạt tiêu chuẩn thì đừng mong bọn họ để ý đến, phế phẩm có thể bỏ vào lò nấu lại, đồ bỏ chỉ có thể vứt đi. Ừ... nhưng mà... tám vị nữ vệ sĩ bên cạnh bọn họ thì chủ yếu là nhìn vào nhan sắc.
Bọn họ rất nhanh đã trở về lãnh thổ nước Mỹ. Còn việc lý giải cho sự mất tích của giáo sư Randolph thì Ross cũng đã an bài xong.
Giáo sư Randolph vào thời gian nghỉ trưa cảm thấy không được khỏe nên định đi bệnh viện kiểm tra nhưng trên đường lại gặp phải tai nạn xem cộ và đã bỏ mạng. Vì không có người thân hay di chúc nên toàn bộ tài sản của ông sẽ quyên cho trường đại học còn thi thể của ông sẽ được hỏa thiêu và rải xuống biển.
Sau khi cặp song sinh trở về thì việc đầu tiên chính là thu xếp ổn thỏa cho Randolph vì hai người bọn họ không thấy yên tâm khi giao một tư liệu nghiên cứu quan trọng như vậy vào tay của Ross.
Có một nhà thờ nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh của New York. Vì vị trí địa lý nên nơi đây đã lâu chưa được tu sửa, trở nên hoang tàn nhưng sau khi cặp song sinh Eredar mua nó thì đã cho người cải tạo nơi đây thành một cứ điểm của bọn họ.
Bởi vì quán bar kia nằm ở trong thành phố lại gần trung tâm nên muốn xây dựng mật thất ở đây không phải là việc dễ, còn việc sửa sang nhà thờ hẻo lánh này thì lại khác, mọi người chỉ cho rằng đó là lành động của những con người trung thực và đáng kính.
Mà nhà thờ này, à không... phải gọi là tu viện mới đúng, vì những nữ vệ sĩ mà cặp song sinh tín nhiệm nhất đều được phái đến đây làm nữ tu rồi.
Vì thế cặp song sinh sửa tên nơi này thành “tu viện Eternal Night”, hơn nữa để thể hiện khí phái của nơi này mà bọn họ đã cho xây một cái thềm cao hai mươi bậc ở trước cửa tu viện.
“Veronica, mở mật thất ra.” Sacrolash nói với nữ tu đứng đầu.
Khuôn mặt của vị nữ tu này tràn đầy sự thuần khiết, hai tay nắm lấy cây thánh giá ở trước ngực, đi đến bức tượng con voi ở dưới chân Đức Mẹ rồi ấn nhẹ một cái, bên cạnh liền lộ ra một cánh cửa nhỏ.
Nữ tu tên là Veronica nhìn về phía cánh cửa nhỏ rồi nói: “Trọng thương, tàn bạo, cứng cỏi, khích lệ."
Khi từng từ từng từ được nói ra thì cánh cửa cũng dần dần mở ra.
“Dẫn hắn theo, dù gì nơi này cũng do cô phụ trách.” Alythess nói với Veronica ở bên cạnh.
Veronica hành lễ rồi ra hiệu cho hai vị nữ tu khác mang Randolph vào trong mật thất.
“Nữ chủ nhân, chúng tôi nên đối đãi với ông ta như thế nào?” Veronica hỏi lại môt cách cung kính.
“Ở đây thì còn cách nào khác sao?” Sacrolash hỏi ngược lại, vì mới được xây dựng nên mật thất ở dưới lòng đất còn chưa có nhiều máy móc thiết bị hiện đại, công nghệ cao nhưng tin chắc rằng đây chỉ là vấn đề mang tính tạm thời.
“Trên người ông ta có cấm chế của tôi nên không cần lo lắng việc ông ta sẽ tỉnh lại nhưng để đảm bảo an toàn thì đưa ông ta đi ướp lạnh đi.” May mà nơi này có công cụ để ướp lạnh.
“Tuân mệnh, nữ chủ nhân.” Veronica khom lưng.
“Tham vọng của vị thuật sĩ kia lớn hơn rất nhiều so với suy nghĩ lúc đầu của em.” Alythess xuất hiện ở trước cửa tu viện với một điếu thuốc trên tay:
“Nhìn bề ngoài chả có điểm nào đáng tin cả, chị nói...” Vừa nói đến đây thì cô ta có vẻ chần chờ: “Có phải hắn thật sự muốn... Trong tay hắn ta có ba món đồ đó, nếu như hắn muốn làm thật thì chúng ta cần phải chuẩn bị từ sớm.”
“Chắc là sẽ không.” Sacrolash có chút sửng sốt, cuối cùng lắc đầu nói: “Em còn nhớ rõ lần trước hắn đã nói gì với chúng ta không?”
“Hừ hừ hừ...” Alythess cười lạnh nhạt, cuối cùng cũng yên tâm: “Hắn hỏi về phản ứng của quân đoàn khi Dreadscar Rift và Marton lần lượt rơi vào tay của thuật sĩ và thợ săn quỷ, cũng như số người của quân đoàn ở trong Dreadscar Rift. Hừ hừ, vẫn là em nghĩ nhiều, nếu không hắn cũng đã không hỏi về những điều này.”
“Nhưng mà việc hắn nhờ chúng ta...” Bây giờ đến lượt Sacrolash nhíu mày:
“Chị chỉ để ý đến việc hắn ta muốn chế tạo... Điều này với chúng ta mà nói thì đó không phải là một chuyện tốt.” Sau đó cô ta lại nở một nụ cười: “Nhưng mà nó có vẻ rất thú vị.”