Mà Rumlow tựa như được cảm hóa, kính nể nhìn về phía Evanson, ánh mắt kia giống như đang nhìn… một bệnh nhân thần kinh
Sếp, tôi tuy rằng không quen anh, nhưng cũng coi như là biết anh, nếu như anh có thể tin vào Thượng đế, tôi liền lập tức cạo đi Tam Thiên Phiền Não Ti, tán gẫu với Thanh Đăng Phật Tổ đến cuối đời.
“Thế nên” Evanson ra khỏi chế độ giả thần “Chỉ có tồn tại sánh ngang được với Thượng đế, Sa-tan, Địa ngục Thất Quân, mới có quyền hạn này, còn những kẻ ma quỷ khác không thể có bản lĩnh này được.” Evanson liếc mắt nhìn về phía Rumlow: “Bao gồm cả Locke, hắn cũng không thể có loại khả năng này.”
Những lời nói trước của Evanson nghe còn được, chỉ đơn giản là một lời giải thích, thực tế mức độ của sự việc không liều lĩnh như này. Thế nhưng đến câu cuối cùng này, lại khiến cho Rumlow bị sốc.
Evanson nói câu này nghe có vẻ rất bình thản, nhưng khi Rumlow nghe, luôn cảm giác có chút ý tứ cảnh cáo ở trong đó. Hơn nữa, hắn cũng không chắc chắn cho dù đó là bởi vì mọi chuyện trước mắt đang tiến hành có liên quan tới Locke. Nói ra một câu một cách tự nhiên như vậy, vẫn là bị hắn phát hiện ra điều gì đó, hắn mới cố ý nói như vậy.
Cuối cùng, Rumlow với những nghi ngờ không rõ ràng, quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, bằng không cho dù Evanson không nghi ngờ, hắn cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ.
May thay, người đàn ông kia có vẻ cũng không quá để tâm vào chuyện này, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra một câu mà thôi, mình cũng cứ coi như không hỏi cái gì, sẽ không không bị anh ta trách tội.
Bất tử vẫn là một đề tài rất có sức hút, thế nhưng cùng với ma quỷ thảo luận thì thật là quá mù quáng rồi. Loại suy nghĩ này nếu Evanson để trong lòng sẽ cảm thấy rất buồn cười. Bạn có tin hay không, ngày hôm nay bạn tang gia bại sản để đánh đổi cái giá khiến ma quỷ hài lòng, hẵn sẽ vui vẻ cho bạn một cái buff tuổi thọ vô hạn, ngay buổi tối hôm đó bạn có thể bị tai nạn xe chết.
Loại chuyện này chính là thứ mà ma quỷ thích làm nhất, ta hứa cho ngươi một tuổi thọ vô hạn, ta đã làm rồi, thế nhưng chết đột ngột ngoài ý muốn, chẳng liên quan gì tới ta cả.
Có điều, tuy rằng Evanson xem thường loại suy nghĩ này, nhưng nhìn thấy Rumlow ngay lập tức không hỏi gì nữa, trái lại hắn lại cảm thấy kỳ quái. Lẽ nào, những người đứng đầu của Hydra, tất cả bọn họ đều đã nhìn thấu cuộc đời hư ảo này, liền coi chuyện sống chết chẳng đáng quan tâm. Một chủ đề lớn như bất tử mà đối với bọn họ không có tí hấp dẫn nào hay sao?
Không thể nào, tôi nhớ mấy tên trùm sò giàu có của Hydra đều đã lớn tuổi cả rồi…Hừ, thì ra là như vậy. Evanson híp mắt lại, cuối cùng cũng hiểu thông suốt những chuyện đang xảy ra. Kỹ thuật khoa học hạt nhân vẫn nên nắm trong tay mình an toàn.
Daniel Whitehall, Evanson nghĩ về cái tên đã từng hãm hại mình nhiều lần này. Tên này chính là trường hợp điển hình của sự trẻ hóa. Mặc dù, nó được trích xuất từ tinh chất của một nữ dị nhân mới tạo ra được.Thế nhưng, qua nhiều năm như vậy hắn sẽ không tiếp tục nghiên cứu phương diện này ư?
Coi như chính bản thân hắn cũng không muốn phải hao tâm tổn trí về phương diện này, thế nhưng, có lẽ nào những tên trùm khác của Hydra khi thấy hắn trở lại thời trẻ lại không bị cám dỗ?
Whitehall có thể từ một tên tù nhân không có gì cả một lần nữa trở thành hoàng tử một phương của Hydra, lẽ nào chính là dựa vào tư cách đồ đệ của Red Skull?
Hắn nhất định là có một cái gì đó khiến cho đám trùm khác của Hydra phải thèm nhỏ dãi, mới có thể đủ khiến cho những người khác giúp đỡ hắn xây dựng lại cơ nghiệp. Mà thủ đoạn này, chính là kỹ thuật khiến cho người ta trở về tuổi trẻ. Coi như về mặt ý nghĩa không thể thực sự bất tử, xem chừng cũng có thể kéo dài tuổi thọ rất nhiều, sống cho đến khi chính mình cũng không muốn sống nữa.
Khá là thú vị… Whitehall, xem ra bản lĩnh không nhỏ. Evanson mỉm cười, đang tính toán một cái gì đó.
Nhưng… Phịch một tiếng nổ vang, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta. Anh ta khó chịu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Melinda vội vàng rời đi, ở đó chỉ còn Mauroux đang ôm ngực, khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi, và cả một cái bàn cà phê đã vỡ thành hai mảnh.
Lúc nhìn thấy, mí mắt Evanson nháy lên, bàn trà bằng đá cẩm thạch của tôi… Ồ, có vẻ như là không phải của mình, thôi coi như xong rồi.
Thế nhưng, Rumlow không thể nào bình tĩnh như vậy, Rider thật sự toàn thân là sắt, một cái vỗ liền đập cái bàn đá cẩm thạch thành hai mảnh… Thật sự là khủng bố, quá khủng bố luôn!
Thế nhưng, sau nửa tiếng, Evanson đã hiểu ra tại sao đột nhiên Melinda lại tức giận như vậy. Anh dùng một tay nắm lấy Mauroux, một ngón tay chỉ vào màn hình chỗ hiển thị một cái nhà kho đổ nát, hét to: “Rider! Đây có phải là ý kiến của anh không?”
Mauroux gật đầu một cách máy móc.Hắn không hiểu, tại sao sau khi hắn nói ra đòn sát thủ, những người này lại có phản ứng lớn đến như vậy, đặc biệt người phụ nữ kia còn đập xuống một cái, suýt chút nữa khiến tim hắn bay ra ngoài.
Hắn nhìn khuôn mặt nham hiểm của những thành viên đội hành động khác, suy nghĩ, xem ra nhóm này cũng không thể tính là người tốt gì, họ có thể chống lại Ghost Rider. Hắn liền nói rằng: “Các anh tránh ra xa một chút, một mình tôi đi gặp hắn, tôi biết cách đối phó với hắn ta.”
“Không cần đâu.” Evanson đẩy anh ta ra, sau đó cầm máy liên lạc nói: “ Melinda, cô đang ở trong buồng lái à?”
“Đúng vậy.” Đầu kia máy liên lạc truyền tới âm thanh lạnh chết người.
“San bằng tòa nhà phía dưới cho tôi, không tên kia cũng không thể chết được đâu.” Evanson nói.
Cho dù nói có tìm Ghost Rider hỗ trợ, hắn cũng đã có kế hoạch từ lâu, thế nhưng đó là bởi vì thời điểm mới bắt đầu hắn không có một chút manh mối nào để có thể tìm được Locke.Nhưng bây giờ tình báo càng ngày càng nhiều, sau này cũng có một nhóm khác tìm thấy kế hoạch của Locke, ngược lại Evanson không muốn kinh động đến những kẻ này.
Hơn nữa Mauroux cũng nói, Ghost Rider chỉ có thể theo dõi “Đứa con của quỷ”, đối với việc tìm Locke thì không thể hỗ trợ được. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao mà một Melinda với đầy lòng yêu thương lại có thể tức giận đến như vậy.
“Xong rồi.” Melinda hung hãn nói, ý đồ của Evanson rất hợp khẩu vị của cô.
Với thao tác của Melinda, ba khẩu pháo phía sau lưng máy bay nâng lên. Thế nhưng, bởi nguyên nhân ở góc độ, những khẩu pháo này không thể trực tiếp tấn công mặt đất, vậy nên Melinda liền trực tiếp vung cần điều khiển một cái, toàn bộ máy bay gần như một góc 90 độ hướng sang trái rồi sang phải, vòng quanh xung quanh nhà kho phía dưới.
Rầm rầm rầm, máy bay nổ sung dữ dội, nhà kho phía dưới lập tức bị nhấn chìm trong lửa đạn, bốc khói lên mù mịt.
“Chậc… Thật là, muốn điều chỉnh góc độ của máy bay, cô không thể thông báo sớm một tiếng sao?” Evanson cố gắng bám chặt vào bàn, phản đối cách xử lí thô bạo của Melinda.
Sau một phút trôi qua, xem ra Melinda cũng trút giận xong rồi, máy bay rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường, đồng thời bắt đầu vuông góc hạ cánh xuống.
“Các người ở lại trên máy bay.” Evanson nói với nhóm hành động đang bò dậy từ dưới mặt đất, “tôi đi tìm tên kia nói chuyện.”
“Này nhóc…” Evanson nắm lấy Mauroux vẫn còn đang trợn mắt ngoác mồm, nói với anh ta: “Học hỏi một chút đi, bước đầu tiên để giao tiếp với Ghost Rider chính là đứng dưới ánh mặt trời nhìn xuống hắn ta mà nói chuyện.”