"Tôi... tôi..." Nghe những lời hùng hồ này, ánh mắt Peggy Carter bừng sáng, giống như bị tác động lôi cuốn vào. Nhưng cuối cùng bà ta lại ảm đạm nói:
"Tôi già rồi..."
Tuy chỉ vỏn vẹn ba chữ mà lại như thể hiện hết được sự tang thương vô hạn. Tự cổ chí kim, mỹ nhân và danh tướng thường bạc phận mà.
Nhưng đến nay, anh hùng đã xế bóng, mỹ nhân đã bạc đầu lại phát hiện kẻ địch ngày trước đã lại trở lại, lợi hại hơn xưa, sự nhiệt huyết năm nào đã quay lại nhưng tuổi tác đã già, giữa bọn họ không còn khả năng nào nữa. Điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy thương cảm, cô tịch.
Nhưng Evanson cứ như không nghe thấy gì, vẫn cố chấp hỏi lại một lần nữa:
"Bà có bằng lòng chiến đấu không? Bà Peggy Carter?”
"Anh nghe không hiểu sao? Tôi nói rồi tôi..."
Evanson hỏi lần đầu làm Carter chìm trong nỗi đau nhưng lần này hỏi giống như rút ngắn, làm cho bà ta như nhen nhóm lên một ngọn lửa tức giận không tên. Nhưng lời phát tiết bà nói ra mới được một nửa thì bất ngờ giọng điệu thay đổi:
"Nếu tôi nói tôi đồng ý, anh định làm thế nào?"
Carter cho rằng bất kỳ ai cũng nhìn ra bà ta đã già rồi, không thể còn như lúc còn trẻ, vác súng tự động trên vài dẫn theo cả đội ào ào xông lên chiến đấu được. Cho nên, Evanson lúc này đưa ra lời đề nghị chiến đấu rất có thể là sẽ cho bà thể hiện bằng một cách khác, ví dụ như truyền đạt kinh nghiệm hay cung cấp tin tình báo gì đó.
Nếu như vậy, chi bằng cứ nghe ý kiến của anh ta xem sao.
Nhưng lời nói của Evanson lại khiến bà bất ngờ:
"Tôi là cố vấn đặc biệt của SHIELD, vậy tôi tất sẽ có năng lực đặc biệt, năng lực của tôi được gọi là ma pháp".
"Xin đừng vội vàng phủ nhận."
Trước khi đối phương kịp phản bác, Evanson tiếp tục nói: "Ma pháp là sự tồn tại chân thực, nếu bà muốn thảo luận với tôi, sau này chúng ta còn nhiều thời gian, hiện giờ bà chỉ cần biết rằng..."
Evanson thong thả nói: "Ma pháp của tôi có thể lấy lại tuổi thanh xuân cho bà".
"Giống như Whitehall sao?" Carter lại không thể phản bác câu nói lấy lại tuổi thanh xuân này, dù sao cũng đã có một ví dụ trước mắt rồi.
"Hắn ta làm sao mà so được với tôi?" Evanson khẽ nhướng mày nói:
"Thủ đoạn tà ác của hắn... bỏ đi".
Evanson nói nửa chừng không hết câu nhưng Peggy Carter lại tự động giải thích cho câu nói đó là, thủ đoạn của Whitehall quá độc ác, nếu so sánh hắn ta với Evanson thì thật là sự sỉ nhục với Evanson. Nhưng ý thật sự của Evanson là gì... ha ha.
"Bà Peggy Carter." Evanson thấy Carter vẫn còn nghi ngờ thì liền đứng dậy, quay lưng về phía Carter, nhìn ra cửa sổ:
"Lần trước đấu với HYDRA, Captain America suýt nữa thì mất mạng, còn lần này phải đối diện với một HYDRA mạnh hơn, bí ẩn hơn, Captain America còn may mắn như lần trước không? Nhất là khi không có ai có thể giúp ngài ấy được".
Peggy Carter chau mày lại, tuy bà biết được tin của Captain America từ chỗ Evanson nhưng lại không biết được chi tiết. Thế nhưng bà có thể tưởng tượng được phần nào tình huống khi đó, đó là sự may mắn không tưởng. Sự may mắn đó liệu có xảy ra lần thứ hai?
Hơn nữa HYDRA bây giờ quả là đúng như Evanson nói, rất mạnh, vậy thì lần này Captain America không phải là đấu trực diện nữa, mà phần lớn sẽ phải đấu với súng ngầm, tên lén.
Captain America lại không giỏi về việc đối phó với những cái đó, vậy thì rất có khả năng Captain sẽ bị ám sát trước đi cuộc đấu chính thức bắt đầu.
"Captain cần sự giúp đỡ, cần một người phò tá hoàn toàn đáng tin cậy." Evanson xoay người nói với Carter:
"Chỉ có bà, mà cũng chỉ có thể là bà thôi".
"Anh ấy vẫn chưa biết chuyện này chứ, bé Tony cũng không biết?" Carter nhìn màn hình đột nhiên hỏi, với tuổi tác và vai vế của bà ta, gọi là bé Tony cũng không vấn đề gì.
"Đúng vậy." Evanson thừa nhận nói: "Cho dù là Captain hay là Tony Stark đều là những người không giữ được bình tĩnh, nếu để bọn họ biết trước chuyện này thì chuyện sẽ càng trở nên gay go hơn".
"Nhất là chuyện này." Evanson chỉ chỉ vào máy tính, hiển nhiên là đang nói đến chuyện Howard bị giết:
"Tôi đã tra ra được thân phận thật của Winter Soldier nhưng tôi thà không biết, để chuyện này đơn giản hơn". Nói xong Evanson nhìn Carter:
"Bà đoán xem hắn ta là ai? Người này bà cũng quen".
Carter lắc lắc đầu.
"Tên hắn ta là Bucky Barnes."
Evanson cười khổ lắc đầu nói:
“Hắn chưa chết và sau khi bị HYDRA bắt làm tù binh, bọn chúng đã tẩy não hắn thành chiến binh cao cấp của chúng. Có phải rất bất ngờ không?”
Không chỉ có bất ngờ mà Carter cũng không biết nói gì nữa. Với sự hiểu biết của bà ta với Captain, nếu HYDRA để cho Bucky giả vờ khôi phục được ký ức, đang trốn tránh HYDRA và ẩn náu ở bên cạnh Captain để tiến hành ám sát thì chắc chắn là sẽ thành công.
Mà nếu người của HYDRA thông minh hơn một chút, lợi dụng được bản ghi hình Howard bị giết, nói không chừng người dân thành phó New York sẽ được xem ngay một trận đấu giữa Iron Man và Captain America.
Ánh mắt Carter lóe lên ánh sáng, xem ra bản thân bà nhất định phải đi cùng với Captain America, để tránh cho Bucky xuất hiện bên cạnh anh ấy, hơn nữa để hạn chế việc anh ấy tiếp xúc với bé Tony, nhưng...
"Tôi nhớ là HYDRA không giỏi về khống chế tinh thần?" Carter nghi hoặc hỏi:
"Khi Bucky bị bắt lần đầu, HYDRA từng thử tẩy não hắn một lần nhưng không thành công."
Cũng chính vì nghĩ cách cứu đứa trẻ xấu số đó mà Captain America đang ở buổi diễn thuyết lần đầu tiên ra chiến trường, khi tìm được Bucky, tên đó đang nhìn trần nhà đếm số, Captain qua đó gọi hai tiếng thì trở lại bình thường, đây là môn tẩy não nào vậy.
"Có cao thủ có thể giúp anh ta hoàn thiện hệ thống phương diện này, hơn nữa cao thủ này bà cũng quen."
Carter trong lòng nghĩ sao trùng hợp vậy? Hôm nay người tốt người xấu tôi đều quen biết hết.
"John Finn?" Carter nói ra tên đó, vì trong những người bà biết chỉ có người này là giỏi về cưỡng chế thần kinh.
Cuối chiến tranh thế giới thứ hai, Khối Đồng minh tiến đánh Fino bị cản trở, người chỉ huy chiến dịch đó quyết định dùng một loại chất khí có thể làm cho cách quân sĩ đánh liên tục vài ngày vài đêm không mệt mỏi, nhưng loại chất khí đó sẽ làm cho người sử dụng dễ bị tức giận, còn tạo ảo giác tinh thần hoảng loạn, tóm lại hành động của quân sĩ không khác gì những thây ma.
Mà John Finn đó là kẻ may mắn sống sót duy nhất trong trận chiến dịch đó, hắn trải qua ba ngày như sống trong địa ngục, mất đi tất cả anh em, chiến hữu. Vì thế hắn ta quyết định trả thù, trả thù kẻ đã phát minh ra khí độc đó, Howard Stark. Đương nhiên, sau đó thì hắn ta đã bị Carter anh dũng bắt lại.
Nhưng hắn quả thực có thể được gọi là thầy về cưỡng chế thần kinh, chỉ cần niệm vài câu, cục trưởng quân đoàn chiến lược khoa học đã trở thành con rối của hắn.
"Hắn ta là người HYDRA?" Carter hỏi.
"Khi bị bắt thì hắn vẫn chưa phải." Evanson nói:
"Nhưng người bị nhốt chung ngục với hắn ta, Arnim Zola là nhà khoa học, cấp dưới được yêu quý nhất của Red Skull, là tên bị Captain America bắt".
Carter tỏ ý, tôi còn có thể nói gì đây? Trời muốn diệt SHIELD của tôi sao?
"Tôi đồng ý." Lúc này Carter cuối cùng cũng đồng ý, bà thực sự không yên tâm, Captain America, Bucky bị tẩy não và tên Stark làm loạn.
"Tốt quá rồi.” Evanson thở phào nhẹ nhõm nhưng anh lại lập tức đổi giọng, nói:
"Bà Carter, làm chuyện gì cũng phải trả giá, trong quy tắc của ma pháp, đây là một chân lý vô cùng rõ ràng".
"Cho nên tôi có thể lấy lại tuổi thanh xuân cho bà, đồng thời cũng giúp bà có được sức mạnh không thua kém Captain America, có thể thật sự kề vai sát cánh với anh ấy nhưng bà cũng phải trả một cái giá nho nhỏ".
"Có sức mạnh?"
Carter trong lòng nghĩ, mua một lại còn được tặng một? Có điều có sức mạnh cũng tốt, nhiệm vụ chờ bị ám sát thay Captain chắc chắn là của mình rồi, hơn nữa con bồ câu 60 năm không thể bị thả vô ích được.
Peggy Carter nói: "Vậy Evanson, cái giá là gì?"
Evanson nghiêng đầu về phía trước nói: "Là đôi mắt của bà".