Cho nên tình hình hiện tại vô cùng bình thường, chẳng hề liên quan gì đến việc ai đó độc mồm độc miệng cả.
Nhóm người Carrigan vẫn duy trì hỏa lực để áp chế, từ từ tiến lên phía trước, hơn nữa bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, cho dù là nạp đạn cũng là lần lượt nạp, không hề có hiện tượng hỏa lực bị gián đoạn.
Thế nhưng sau khi bọn họ tiếp cận đến khoảng cách nhất định thì lại không dám tiến thêm nữa. Cuộc đột kích trên không của Melinda và đòn văng đá vừa rồi đều có tác dụng ảnh hưởng đến tâm lý, khiến bọn họ có ấn tượng rất sâu, cho nên bọn họ không ai dám đánh cận chiến với người phụ nữ này.
Nhưng cứ mặc kệ không quan tâm đến cô ta thì cũng không được, lần này bọn họ cũng chỉ mặc thường phục, đạn mang theo cũng có hạn, kiểu bắn dày đặc để áp chế thế này không thể duy trì được đến lúc nhóm người của họ rời đi an toàn.
Một khi đạn dược hao kiệt, hoặc là khi bắn áp chế xuất hiện khe hở, nhất định cô ta sẽ phi ra để biến họ thành thịt cừu cuộn, hoặc là đốt họ thành que diêm.
Vậy là trong lòng Carrigan chợt nảy một ý ác độc, lần lượt đưa mắt nhìn thuộc hạ của mình. Thuộc hạ hiểu ý, bọn họ lập tức ngừng bắn, đồng thời chia làm hai nhóm theo hai xuất phát từ hai bên phải trái, nhằm vào chiếc ô tô mà Melinda đang ẩn mình, định bao vây cô.
Mà Melinda dường như đã sớm dự liệu được chiêu này, nếu nói về kinh nghiệm qua bao trận đấu thì lính tinh nhuệ trong SHIELD như cô vẫn còn phong phú hơn người của Carrigan rất nhiều.
Chỉ thấy Melinda bỏ kính chắn gió xuống đất, dựa vào ánh sáng phản chiếu ở trên, cô có thể đại khái nắm được hướng đi của địch.
Sau đó cắm con dao săn xuống trước người, hai tay cầm lên một viên đá, đường vân màu xanh lá trong nháy mắt phủ đầy bên trên, thậm chí còn bốc lên một ít khói xanh có mùi lưu huỳnh. Chỉ cần nhóm người của Carrigan đến gần cô, cô sẽ quăng viên đá được truyền năng lượng này vào bọn người họ, lửa và sức nổ không chỉ có thể giải quyết hết kẻ thù, lại còn có thể khiến bọn họ hỗn loạn.
Mặc dù vụ hỗn loạn đó chỉ trong thời gian ngắn, nhưng cô tin rằng, khoảng thời gian này cũng đủ cho cô rút con dao săn lên, giải quyết sạch kẻ địch. Ngắn nhất thì cũng có thể lẫn vào giữa kẻ địch, lợi dụng cơ thể của bọn họ để làm lá chắn, sau đó lại giải quyết từng tên một, à đúng rồi... Còn phải để tên Carrigan đó sống nữa.
Đáng tiếc, kế hoạch tự cho là hoàn hảo này của Melinda chẳng hề có cơ hội để triển khai. Ngay trước giây cô muốn ra tay, trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng thét dài không phải của quân mình, sau đó là tiếng nổ và tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Melinda sửng sốt, cô cảm thấy sức mạnh của mình bắt đầu liên tục xao động, cơ thể đột nhiên hưng phấn run rẩy, một cảm giác kỳ lạ từ từ dâng lên trong cơ thể, giống như là... Ánh mắt Melinda dần mơ màng, không tự chủ được liền liếm mép một cái: "Đói quá..."
"Ưm a." Melinda hung hăng lắc đầu, thoát khỏi trạng thái bất thường này. Cô nhìn kính bảo hộ của mình, quả nhiên, bọn người Carrigan đã dừng tiếp cận cô rồi, một ánh lửa vàng chói mắt đang ở phía sau bọn họ: "Ghost Rider..."
Melinda lập tức hiểu ra vừa nãy mình bị làm sao, cô biết sức mạnh của mình đến từ Ghost Rider, cho nên vừa rồi vì anh ta xuất hiện nên mới bị chịu tác động, nhưng sức mạnh này không phải là muốn quay trở lại với chủ nhân ban đầu của mình, mà là xáo động vì muốn chiếm đoạt hết thảy sức mạnh của Ghost Rider.
Mục tiêu của Carrigan đã chẳng còn là cô nữa rồi, nên Melinda cũng không cần phải thận trọng nữa, vì vậy cô lặng lẽ ló đầu ra, quan sát tình hình hiện tại.
Khi cô nhìn thấy Ghost Rider, cô cứ cảm thấy có cảm giác xung đột. Đúng vậy, so với lần gặp mặt trước thì trang phục lần này của anh ta có chút thay đổi, áo da không biết làm từ chất liệu gì của anh ta lại bị chính ngọn lửa nhiệt độ cao của nó thiêu đến phừng phực.
Còn bản thân anh ta thì đứng ở đó, không ra tay cũng chẳng nói năng gì, lảo đảo loạng choạng như cắn thuốc quá liều vậy.
Cho đến tận lúc Melinda nhìn xuống dưới, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác xung đột này là từ đâu mà tới. Hơn nữa còn nhớ tới một nhân vật trong truyện thần thoại mà bố cô kể cho nghe hồi nhỏ, chính là đại tướng quân uy linh hiển hách Na Tra...
"Này này... Melinda." Lúc này trong đầu Melinda đột nhiên văng vẳng giọng của Evanson: "Ghost Rider đến đây bằng cách nào thế? Vật cưỡi của anh ta là gì?"
Hiện giờ Evanson đang nhìn hình ảnh bao quát, hơn nữa cự ly cũng xa, không thể nhìn rõ một số chi tiết, anh ta chỉ thấy Ghost Rider hai chân bất động, kéo một đường lửa bay nhanh như gió đến đây.
Điều này làm cho anh ta thấy vô cùng kỳ lạ, rốt cuộc vật cưỡi của Ghost Rider là gì, hơn nữa anh ta còn cảm thấy ở nơi xa xăm hình như không chỉ có một mình anh đang quan tâm đến vấn đề này.
"Anh ta..." Melinda yếu ớt trả lời: "Anh ta đạp Phong Hỏa Luân tới đây."
"..." Evanson: "Cô đùa kiểu gì đấy?"
Ghost Rider đang đứng ở trung tâm, có một điều khác với hồi trước là ở dưới chân anh ta cũng có lửa cháy rừng rực. Có thể lờ mờ thấy được trong ngọn lửa có bánh xe, một trước một sau có đầu lâu bạc với tròng mắt rực lửa hướng lên trên được gắn vào chân anh ta. Đây rõ ràng là đôi giày trượt patin đã qua ma pháp cải biến...
Ghost Rider cũng khổ tâm lắm, sau khi biến thân thì có suy nghĩ bản năng là đi tìm xe mô tô của mình, thế nhưng món đồ kia đã bị nổ thành mảnh vụn vào ban ngày rồi, hiệp sĩ danh dự dù có giỏi đến mấy cũng không thể cầm một cái càng xe rồi đốt ra một cái xe mô tô được.
Thế nên anh ta không thể làm gì khác hơn là đi bộ, tùy thời tìm kiếm xe mới. Nhưng nơi anh ta ẩn nấp là nơi hẻo lánh do Johnny chọn kỹ lựa càng, đi bộ mấy km cũng chẳng tìm ra được một thứ có thể đi.
May mà ông trời không phụ lòng người, anh ta tìm được một sân trượt patin vào buổi tối, một đám choai choai nửa đêm không ngủ đến đó bật nhạc ầm ĩ, trượt patin rồi đạp xe đạp loại nhỏ tới lui.
Lúc đó anh ta cảm thấy mình có cơ hội tìm được thứ để đi rồi, thế là lập tức nhảy vào trong sân tập, ngăn cản hành vi làm ảnh hưởng đến người khác của bọn chúng. Không cần phải nói, hình dáng kia của anh ta liền khiến tất cả mọi người đều sợ đến tè ra quần mà chạy.
Vốn anh ta nghĩ rằng chiếc xe đạp kia cũng khá ổn, dù gì cũng có hai bánh như xe mô tô hồi trước của mình, nhưng mà... Ghost Rider cũng cần có thể diện chứ! Đạp cái xe còn chưa cao đến thắt lưng của anh ta, hai chân đạp điên cuồng, như vậy chẳng cần đánh nhau nữa, cứ thế làm kẻ địch cười chết là được.
Thế là anh ta nhìn sang đôi giày trượt patin kia, anh mơ hồ nhớ đến cái thời chán nản nằm xem phim hoạt hình, trong đó có một bộ phim hoạt hình nước ngoài, có một vị đại thần giết rồng, dời sông lấp biển nhưng lại đạp lên một thứ đồ chơi, cho nên việc này không hề mất mặt!