“Đã xong rồi sao?” Evanson nhìn dáng vẻ giống như một con robot bị tháo pin của Blackheart liền lẩm bẩm tự hỏi. Sau đó hắn lại cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng lập tức trở nên bình thường:
“Nhìn bộ dáng của hắn lúc này thì có vẻ là đã kết thúc rồi.”
Bởi vì trước đó vài giây thì Evanson đã cảm nhận được sự trói buộc vô hình bấy lâu nay đã biến mất, chắc là do hắn đã hoàn thành ước định với Mephisto nên bản khế ước đã mất đi sự trói buộc với hắn và nó cũng đồng nghĩ với việc Blackheart đã thực sự chết rồi.
“Carter Slade, ông nhìn lại bản thân ông lúc này đi.” Evanson lúc này như trút được gánh nặng vậy:
“Ông định duy trì dáng vẻ này trong bao lâu? Hoặc là ông có thể duy trì nó trong bao lâu nữa?”
Ngay lúc đó thì ngọn lửa giúp cho Carter Slade duy trì trạng thái Ghost Rider bỗng bùng lên rồi tắt đi, sau đó liền biến thành một ông lão râu tóc bạc phơ:
“Đây là lần biến đổi cuối cùng rồi nên tôi mới muốn duy trì lâu một chút mà thôi.” Sau đó ông ấy lại cúi đầu cười:
“Xem ra chỉ có thể chống đỡ đến lúc này.” Nhưng nụ cười này lại rất nhạt.
“Vậy thì ông đến đây để làm gì? Cảm thấy sống đến giờ là đủ rồi sao?” Evanson biết rất rõ Carter Slade đã sắp hai trăm tuổi, mà ông ấy có thể sống đến ngày hôm nay toàn bộ là nhờ sức mạnh của Ghost Rider chống đỡ, nhưng sau khi trải qua lần biến thân này thì sức mạnh của ông ấy cũng đã tiêu hao gần hết cho nên ông ấy cũng không sống được bao lâu nữa.
“Đúng là đã sống đủ rồi.” Carter Slade rất bình tĩnh, giống như ông ấy đang nói về chuyện sống chết của một người khác vậy.
“170 năm nay chỉ có một mình tôi canh giữ một góc nhỏ trong nghĩa địa, không dám rời khỏi đó, cũng không dám giao tiếp với những người khác. Mỗi ngày đều sống trong lo lắng, giày vò và sợ hãi, chỉ sợ một ngày nào đó tin tức bị lộ ra thì lũ ma quỷ sẽ tìm đến rồi biến nơi đây trở thành địa ngục. Đó đâu gọi là sống. Đó chính là đang chịu sự nguyền rủa.”
“Về bản chất thì Ghost Rider chính là một sinh vật bị nguyền rủa, không có quá khứ cũng không có tương lai...” Evanson hỏi:
“Chỉ cần đợi tôi cầm khế ước đi thì ông cũng có thể thoát khỏi trách nhiệm của mình, vậy tại sao ông phải đến đây để chịu chết chứ, phần năng lượng còn lại cũng đủ để ông sống thêm năm sáu chục năm nữa cơ mà, sao ông không dùng khoảng thời gian đấy để tận hưởng cuộc sống này?
“Nếu tôi nghĩ như vậy thì đã giao bản khế ước cho Mephisto để hoàn thành giao dịch giữa chúng tôi vào 170 năm trước rồi.”
Carter Slade cầm bình rượu treo ở thắt lưng lên rồi uống một ngụm: “Tôi không thể vì bản thân mình mà hy sinh cuộc sống của những người khác được.” Vừa nói ông ấy còn vừa chỉ vào ngôi sao màu vàng kim ở trên áo mình: “Tôi còn là vị cảnh sát trưởng chính trực của Sư đoàn biệt động Texas, hừ hừ...”
“Tôi nghe nói khi đó ông bị bắt vì tội tham ô và nhận hối lộ, hơn nữa còn đang ở trong tù đợi ngày xử tử phải không?” Evanson cũng nói lại, một tên tội phảm bị phán tử hình vì tội tham ô mà dám nhận mình là người chính trực? Vậy thì một người vẫn luôn kiên trì công bằng như tôi chắc phải nhận được huân chương danh dự rồi?
“Lần đó là vì két sắt của cục cảnh sát đã đầy nên tôi mới cầm số tiền đó về nhà thôi.” Carter Slade suýt nữa thì bị sặc vì những lời vừa rồi của Evanson, sau đó liền vội bỏ bình rượu xuống để giải thích:
“Nghe này, tôi vẫn luôn nghi ngờ đó là cái bẫy mà Mephisto lập ra để hại tôi, chứ một người chính trực như tôi thì sao có thể tham ô được?”
“Phải vậy không?” Evanson nhếch miệng cười, sau đó nhìn chằm chằm vào bình rượu của Carter Slade, với ánh mắt tinh tường của anh thì bình rượu này được làm hoàn toàn từ bạc, hơn nữa nó còn khảm một viên ngọc bích ở mặt trên nữa chứ:
“Vậy thì một vị cảnh sát thanh liêm và chính trực lại có thể mua được một vật như thế này sao?”
“Hề hề...” Carter Slade nhìn xuống bình rượu ở trong tay rồi cười nói:
“Được rồi, tôi có chút tham lam nhưng ở những việc quan trọng thì tôi vẫn phân rất rõ.”
“Tôi thừa nhận ông là một con người rất chính trực, chỉ có điều ông không phải là một người thông minh và nhìn xa trông rộng lắm mà thôi.”
Evanson khẽ nghiêng đầu. Nếu năm đó ông giao bản khế ước ra thì cũng đâu xảy ra chuyện gì, một nghìn linh hồn đó đâu có thể gây ra chuyện gì lớn.
“Được rồi, thế cậu đã để bản khế ước ở đâu?” Carter Slade hỏi. Evanson nói:
“Ở Asgard, có lẽ bây giờ thì bản khế ước đã được đặt ở trong cũng điện của Odin rồi. Còn Mephisto cũng đừng mong có thể động vào nó, trừ phi hắn muốn vì một nghìn linh hồn này mà gây chiến với Asgard.”
“Asgard?” Carter Slade có chút sửng sốt, cái tên này khá là xa lạ với ông ta, một lúc lâu sau thì ông ấy mới phản ứng lại:
“Chính là cái mà thần thoại Bắc Âu vẫn thường nói đến phải không?”
“Đúng vậy.” Evanson giải thích: “Nếu như trên đời này có ma quỷ thì ông cũng nên tin tưởng trên đời này cũng có thần.”
“Đúng vậy... lời cậu nói cũng có chút đạo lý.” Carter Slade xem như là đã miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này nhưng ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Ông ta cho rằng nếu vị thần đó là Yahweh thì nhất định sẽ không có vấn đề gì, nhưng đó lại là một người cùng thuộc thần hệ Bắc Âu với Mephisto thì ông ta lại cảm thấy không thích hợp cho lắm.
“Nếu vậy thì bản khế ước sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không?” Carter một lần nữa muốn xác đinh lại.
“Đúng vậy.” Evanson cũng trả lời lại một cách trịnh trọng:
“Tôi có thể đảm bảo một cách chắc chắn với ông là bản khế ước sẽ không bao giờ rơi vào trong tay của Mephisto.”
“Vậy là được rồi.” Carter Slade uống sạch chỗ rượu còn lại trong bình sau đó ném nó xuống đất rồi nói:
“Được rồi, vẫn còn một việc nữa...”
“Chuyện gì?” Evanson nghĩ thầm, còn chuyện gì nữa vậy, ông cũng sắp phải ra đi rồi thì cũng nên yên tĩnh một chút chứ.
“Kết thúc ân oán.”
“Hả?” Evanson trong chốc lát cũng không phản ứng kịp, liếc về phía ông ta:
“Này, này... ông muốn là gì vậy?” Anh nhìn thấy Carter Slade lôi súng ra mà nòng súng thì chĩa về phía mình.
“Bị bắn hơn hai trăm phát...” Carter Slade bóp cò mà không có chút do dự.
“A...” Evanson kêu lên vô cùng thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất.
Ông già này thù dai quá, không phải anh chỉ sai người dỡ nhà của ông ta xuống, lôi ông ta ra đứng dưới ánh mặt trời rồi bắn ông ta hai trăm phát thôi thế mà đã qua bốn năm ngày rồi ông ta vẫn nhớ kỹ thế sao?
May mà trước đó anh cảm thấy có gì không ổn nên đã sử dụng thuật Demon Skin và không bị thương gì cả, thế nhưng bị bắn ở khoảng cách gần như vậy thì cũng rất đau.
“Ông là một lão già khốn khiếp, ông chờ đó cho tôi.” Evanson bật dậy từ dưới đất, dự định đánh Carter Slade một trận.
Nhưng sau khi đứng dậy thì anh lại không thấy đối phương đâu: “Ông ấy đâu rồi?”
“Đã tan biến rồi, khi anh còn đang nằm trên mặt đất thì ông ấy lại đột nhiên tan biến.” Sif - người vẫn luôn đứng ở bên cạnh để xem trò vui đến giờ mới lên tiếng.
“Con bà nó, sao ông ta lại canh giờ chuẩn như vậy chứ?” Evanson lúc này có thể nói là vô cùng tức giận. Carter Slade đột nhiên tan biến nhất định là do đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh, hơn nữa điều này khiến cho Evanson tuy muốn trả thù nhưng lại không làm được gì.
“Lúc đầu tôi có chút bội phục tinh thần hy sinh của ông ta, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự khinh bỉ mà thôi.” Evanson nghiêm mặt. Anh không biết phải nói gì về cái hành động đánh xong rồi bỏ chạy này của Carter Slade.
“Nhưng mà...” Evanson đi đến nới mà Carter Slade vừa đứng, sau đó cúi xuống nhặt một cái gì đó lên:
“Nể mặt nó mà tôi sẽ bỏ qua cho ông lần này.” Món đồ mà Evanson nhặt lên chính là bình rượu được làm bằng bạc và khảm ngọc bích của Carter Slade, nếu bán nó đi thì ít nhất cũng phải được trên một trăm nghìn đô.
“Được rồi, mọi việc đều đã xong xuôi!” Evanson nhét bình rượu vào túi quần rồi nói với Sif:
“Tôi nghĩ chúng ta có thể đi làm vài ly để ăn mừng.”
“Nếu là uống rượu thì cũng không có vấn đề gì...” Sif chỉ về phía bên kia:
“Nhưng anh có chắc chắn đã giải quyết xong mọi chuyện không?”
“Hả? Cô nói như vậy...” Evanson vuốt vuốt cằm: “Hình như là tôi đã quên mất chuyện gì đó...”
Johnny và Kẻ hủy diệt lúc này: “Thì ra là anh đã quên mất chúng tôi? Chúng tôi có ba chữ nhưng không biết có nên nói hay không?”