"Thật sự?" Melinda hơi thả lỏng cây búa trong tay, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đặt xuống.
"Thật đấy!" Evanson vô cùng khẳng định nói: "Nếu cô không sợ cả người giống như Taylor thì tôi chuyển giao toàn bộ sức mạnh cho cô cũng không liên quan gì cả."
"Ừ... Vậy tôi tạm thời tin anh vậy." Melinda ngẫm nghĩ lại bộ dạng của Taylor, tuy có thể hi sinh bất cứ điều gì vì sức mạnh, nhưng trở thành bộ dạng quỷ như thế kia, cái giá phải trả có vẻ cũng hơi lớn một chút đi.
"Vậy thì khi qua nhiều giai đoạn, sức mạnh của tôi tột cùng sẽ mạnh đến mức nào?" Sau đó Melinda ném cây búa qua một bên hỏi.
"Với giai đoạn hiện tại của cô thì cô chỉ có thể thay đổi một vài kết cấu đơn giản mà thôi." Thấy Melinda đã ném cây búa đi, Evanson lại an tâm hơn: "Ví dụ như đao kiếm hay cung tiễn, đánh có chút phức tạp một chút”.
"Chỉ có như vậy?" Melinda có chút không vừa ý lắm với loại sức mạnh này.
"Chớ xem thường bản thân mình, sức mạnh của cô bây giờ cho dù là ném một tảng đá cũng có uy lực của lựu đạn đấy." Evanson bèn giải thích.
"Như vậy còn được." Melinda khẽ gật đầu: "Vậy tiếp theo thì sao?"
"Giai đoạn tiếp theo cô có thể chuyển đổi những thứ đồ phức tạp hơn, ví dụ như các loại vũ khí như súng ống, đến cuối cùng, cô có thể thay đổi cả một chiếc máy bay chiến đấu, cho dù thay đổi một chiếc thuyền chiến cũng không thành vấn đề."
Evanson vừa nói vừa chuyển nồi áp suất trên bàn qua một bên, hơn nữa còn cắm điện để giữ ấm, xem ra đang chuẩn bị chờ Melinda tới lần sau sẽ sôi.
"Cho nên với giai đoạn năng lực hiện tại của cô thì khôi giáp và bảo kiếm là thứ cần thiết." Evanson vô cùng nghiêm túc nói.
"Hình như là vậy, nhưng..." Melinda có vẻ đã chấp nhận quan điểm kia rồi, nhưng cô lại đưa ra câu hỏi mới: "Nhưng vật cưỡi thì sao? Kỵ sĩ muốn mặc khôi giáp và bảo kiếm cũng phải có vật cưỡi chứ."
"Ừ...." Evason trầm ngâm một lúc, trong khi đó còn lén liếc nhìn Clare, ý là trong số hàng tồn không có vật cưỡi đấy chứ?
Cô lắc đầu, nói nhảm, em là kẻ đứng đầu bán những vật dụng Nhị Thứ Nguyên quanh đây, mã giáp thì có, nhưng ai lại đi bán ngựa trong cửa hàng cơ chứ.
"Cái đó... vật cưỡi à..." Evanson bối rối, chẳng lẽ mình lại đi tìm một con ngựa đến nhỏ chút máu bán cho cô ta sao? Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn bỏ đi ý nghĩ này, nặn ra một lí do nói: "Cô phải biết rằng hiệp sĩ Teuton rất am hiểu tác chiến không ngựa, cho nên kỵ sĩ Hỗn Độn cũng phải tinh thông vấn đề này."
"Hả?" Melinda sửng sốt, so sánh với hiệp sĩ Teuton thật sự không thành vấn đề chứ? Bọn họ là tín đồ cuồng Thiên Chúa Giáo điển hình đấy.
"Huống chi nhiều nhất trong ba giai đoạn cô có thể chuyển hóa kỵ sĩ ác linh thành xe máy rồi, cũng không cần tôi phải nghĩ cách làm vật cưỡi cho cô nữa." Evanson khoát tay nói.
"Hừ!" Melinda hừ lạnh một tiếng, còn đang muốn hỏi gì đó.
Nhưng lúc này đột nhiên phát hiện Habs gọi điện tới di động.
"Habs, đã lâu không gặp!" Evanson cắn răng, giọng điệu lạ lùng nói, trong giọng nói còn ngập tràn oán niệm.
Vì từ sau khi Ancient One rời khỏi, bức màn trường Shura được mở ra, mấy ác ma mà Evanson nuôi dưỡng rõ ràng đều không hề có ý tránh né người khác nữa.
Chớ thấy mấy tên này bình thường ngớ ngẩn, nhưng người ta sống rất công khai đấy. Bọn họ khi ấy xem xét tình thế liền phát hiện đây rõ ràng không phải chuyện bản thân có thể tham gia vào.
Đứng ở dưới nhìn thấy chủ nhân mình bị đánh thì không ổn, nhưng muốn đi lên giúp đỡ thì càng không thích hợp hơn, vì vậy coi như mắt không thấy thì tâm cũng sẽ không loạn, mấy tên này vẫn quyết định bay lên phòng đánh cờ thôi.
"Ai đánh tới cơ?" Evanson cưỡng chế cảm xúc không bóp chết Habs, tức giận hỏi.
"Chủng loại Slave." Habs đặt di động xuống nói, vẻ mặt khinh miệt càng biểu hiện rõ hơn trên khuôn mặt Husky kia.
"Ai?" Evanson cầm di động mà kinh ngạc, những kẻ mình quen biết có nhân vật như vậy sao?
Nhưng khi hắn còn đang nghi hoặc thì trong điện thoại đột nhiên truyền tới âm thanh trách mắng: "Thằng chó ngu này còn dám gọi tao như vậy sao, vậy tao liền đưa mày vào trong phòng thí nghiệm cắt thành từng khúc, những thứ còn sót lại sẽ hầm cách thủy thành canh uống!"
Giọng nói này thiếu chút nữa khiến Evanson không kịp đưa di động ra xa, hắn biểu lộ vẻ mặt đờ đẫn nhìn Melinda, phát hiện cô ta cũng đang trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì giọng nói truyền ra trong điện thoại chính là cấp trên của bọn họ, hiện giờ đang giữ chức Cục trưởng SHIELD - Nick Fury.
"Hừ! Cái thằng hạt cacao kia nghe cho kỹ đây." Ai ngờ Habs chẳng thèm để ý tới lời uy hiếp của Nick Fury, hừ lạnh cao giọng đáp trả: "Đầu tiên, ông gọi tôi là chó ngu, điều này xúc phạm vô cùng nghiêm trọng đến tôn nghiêm của tôi, cho nên nếu lần sau ông gọi tôi là ngài Habs, hoặc ngài chó thì có lẽ tôi sẽ lễ phép hơn với ông một chút."
Lời của Habs còn chưa dứt, đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng trách mắng, nhưng lần này đến cả ý nghĩa cũng không còn tác dụng gì nữa, rõ ràng Cục trưởng SHIELD của chúng ta đã hoàn toàn giận điên lên rồi.
Điều này khiến Melinda lập tức cảm thấy kinh hãi. Trước kia mặc dù có từng nghe qua, nhưng thực sự không ngờ rằng Cục trưởng SHIELD khi đối mặt với sự xâm lăng của người Zitari còn không thay đổi sắc mặt lại bị một con chó ép... ép đến mức thất lễ như vậy.
"Cái đó, ngài Cục trưởng à, tôi là Evanson đây. Đều do tôi quản giáo cấp dưới không nghiêm, ngài chớ tức giận với một con chó đực. Ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?" Evanson thấy cũng tương đối rồi, cầm di động lên nói. Đành chịu thôi, ai bảo hiện giờ là người ta phát tiền lương cho mình.
"Evanson..." Giọng nói đầu bên kia điện thoại rõ ràng đang hít thở sâu nhiều lần, xem ra cơn tức không hề nhỏ, nhưng sau khi hơi thở của hắn đều đặn rồi, nói nguyên nhân xong thì đến lượt Evanson hét to.
"Ông nói cái gì? Ông nói rõ cho tôi một chút." Evanson hét lên: "Cái gì mà Coulson đã xảy ra chuyện?"
"Chẳng lẽ ông không thành công hồi sinh anh ta sao?" Sắc mặt Evanson trở nên ngưng trọng, còn vẫy tay, Melinda sau khi nghe được tin này lập tức xông tới.
"Không, kế hoạch hồi sinh rất thành công." Nick Fury nói trong điện thoại: "Nhưng sau khi cậu ta sống lại biểu hiện có vẻ không đúng."
"Đúng rồi, Melinda đang ở chỗ anh sao?" Cuối cùng Nick Fury nghi ngờ hỏi: "Tôi thấy xe của cô ta dừng trước cửa nhà anh rồi."
"Đúng, cô ấy đang ở bên cạnh tôi." Evanson thừa nhận, trên mỗi chiếc xe đều có định vị vệ tinh, loại chuyện này căn bản không giấu diếm được, sau đó hắn cười xấu xa nói: "Cô ấy đến thương nghị với tôi về chuyện trợ cấp thương binh."
Melinda ở bên cạnh giật hai đầu lông mày, cuối cùng bất lực lấy di động ra, mở trang ngân hàng trên mạng. Số tiền kia cũng như cháu trai người ta đã nói, chỉ như trò đùa mà thôi.
"..." Nick Fury rõ ràng trầm mặc hơn, con mẹ nó, chẳng phải chuyện hắn dọa người khác khi nãy cô ta đều biết hết rồi sao? Không đúng! "Vậy chuyện Coulson khi nãy, cô ấy..."
"Xin lỗi, cô ấy biết rồi." Evanson nói.
"Haizz, thôi vậy." Nick Fury thở dài cất giọng nói: "Dù sao về sau cô ấy cũng cần phải tham dự vào."
"Nhưng hiện giờ anh phải đi xem Coulson rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã." Nick Fury nói.
"Được, tôi lập tức đến tổng bộ." Evanson trả lời, sau đó hắn sắp xếp lại một chút, gọi mọi người tập trung lại. "Chẳng qua cũng đừng gấp, tôi lái xe qua đó cũng cần chút thời gian."
"Anh không cần lái xe tới đó." Nick Fury nói.
"Hả? Tại sao?" Evanson vừa ra khỏi tầng hầm liền nghe được một câu như vậy.
"Bởi vì Coulson không ở tổng bộ, nơi đó anh không lái xe tới được."
Evanson nghe vậy lập tức kinh ngạc, sau đó hắn yên lặng đặt điện thoại xuống, bởi vì Nick Fury vừa nói câu này, đồng thời đi từ cửa chính đi vào.
"SHIELD gọi điện có phải không cần đến điện thoại không vậy?" Evanson giang hai tay nói, ông ở gần nhà tôi, có chuyện gì không thể trực tiếp vào mà nói hay sao, cứ nhất định phải gọi điện khoe khoang à?
"Tôi mới là người trả tiền điện thoại." Nick Fury cất điện thoại vào trong ngực, thản nhiên nói.
"Tôi mới phát hiện ra..." Evanson lắc đầu nói: "Habs mắng chửi ông là có nguyên nhân thiết yếu."