Trước mười tám tuổi, Úc Cẩn có thể nói là được nuôi thả, đọc sách tập võ sư phó là có, chỉ cần hắn muốn học liền có người dạy, nhưng mà thứ hắn không muốn học cũng sẽ không có ai lấy yêu cầu hoàng tử ép buộc hắn đi học.
Hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan giữ một loại thái độ bỏ mặc với Úc Cẩn, đương nhiên lúc chạm mặt lại biểu hiện ra tôn trọng cơ bản đối với hoàng tử.
Bọn hắn cũng đang chờ Thất hoàng tử tròn mười tám tuổi.
Lúc trước Thiên Sư từng nói, Thất hoàng tử sinh ra có bát tự tương khắc với Hoàng Thượng, cho nên phụ tử không thể gặp mặt, chờ Thất hoàng tử đầy mười tám tuổi thì sẽ không còn đáng ngại nữa.
Bọn hắn chính là đang chờ sau khi Thất hoàng tử đầy mười tám tuổi Hoàng Thượng còn có thể nhớ lại đứa con trai này nữa hay không.
Nếu như nhớ lại tất nhiên là không cần nhiều lời, còn nếu đã sớm quên mất vị Thất hoàng tử này, vậy bọn hắn từ đây có thể làm lơ rồi.
Úc Cẩn không bình tĩnh cũng không phải bởi vì điều này.
Sinh nhật của hắn đều đến rồi, thế mà A Tự vẫn chưa từng tới qua một lần!
Không vui.
Tâm tình không tốt người nào đó đưa ánh mắt dịch về một góc.
Nơi đó nằm một con chó lớn, đang híp mắt lè lưỡi hóng mát.
Người nào đó tâm tình càng khó chịu.
Nhị Ngưu không phải lừa hắn chứ? Hắn còn bị tên khốn này lừa một chậu thịt xương!
Nhị Ngưu hình như có cảm giác xoay đầu lại, vô tội nhìn chủ nhân đen mặt.
Úc Cẩn cố kìm nén xúc động đạp bay Nhị Ngưu.
Thôi, tốt xấu là hắn nuôi lớn, hắn không đi so đo với một con chó!
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, tuy rằng động tĩnh truyền vào trong tai người trong viện không lớn, nhưng Úc Cẩn vẫn trong nháy mắt đứng dậy, nhanh chân đi tới cửa viện.
Long Đán ở phía sau hắn kêu một tiếng: “ Chủ tử, tiểu nhân đi mở cửa cho.”
Rõ ràng có lão Vương thủ vệ, chủ tử tích cực cái gì nha?
Ý, chẳng lẽ là Khương cô nương tới?
“ Không cần.” Úc Cẩn đáp lại Long Đán một câu, thanh âm khó nén vội vàng.
Ngọn lửa bát quái trong mắt Long Đán cháy bùng lên.
Hắn quả nhiên đoán đúng rồi!
Ai nha nha, Khương cô nương thế mà lại chủ động tới tìm chủ tử, còn là vào thời điểm sinh nhật của chủ tử, lẽ nào chủ tử sắp có chuyện tốt?
Úc Cẩn không kịp chờ đợi đi tới cửa, không đợi lão Vương thủ vệ kịp phản ứng thì đã hứng chí bừng bừng kéo cửa ra, ý cười bên khóe miệng lập tức ngưng kết.
Ngoài cửa đứng một nam tử tuấn tú thân dài thẳng như ngọc, hơn hai mươi tuổi, phía sau đi theo hai tên hạ nhân khí thế bất phàm.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Úc Cẩn nhàn nhạt gọi một tiếng: “Tứ ca.”
Người tới chính là con trai thứ tư của Cảnh Minh Đế - Tề vương, cùng với Úc Cẩn đều là Hiền Phi sinh ra.
Hai huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, một người đứng ở trong cửa, một người đứng ở ngoài cửa, nhìn từ tướng mạo thì giống nhau đến mấy phần, đều là tuấn mỹ vượt trội mọi người. Chỉ có điều Tề vương là thanh niên phong hoa chính thịnh, giơ tay nhấc chân mang theo cao quý sống an nhàn sung sướng, mà Úc Cẩn vẫn còn có sự lãnh ngạo cùng không kiềm chế được của thiếu niên.
Tứ hoàng tử cười: “ Có phải Thất đệ cho rằng đến là người khác hay không?”
Thất đệ này của hắn, đối với hắn chưa bao giờ có nhiệt tình.
Thần sắc Úc Cẩn sớm đã khôi phục như thường, thản nhiên nói: “ Tứ ca sao lại tới đây?”
Tứ hoàng tử chỉ chỉ cửa: “ Thất đệ chẳng lẽ không mời ta vào rồi nói?”
Úc Cẩn nghiêng người né ra mời Tứ hoàng tử đi vào.
Tứ hoàng tử nhìn xung quanh viện tử.
Viện tử không lớn, sắp xếp rất chỉnh tề, một gốc cây Hợp Hoan cao lớn che khuất nửa bầu trời bên trên, trong góc hẻo lánh nằm một con chó lớn.
Nhàn nhã, yên tĩnh, với Tứ hoàng tử mà nói lại quá đơn sơ.
Tứ hoàng tử thở dài một hơi: “ Thất đệ, bảo ngươi đến chỗ của ta ở đi ngươi hết lần này tới lần khác không đồng ý, nhất định cứ phải một mình đến ở chỗ này ——”
“ Nào dám quấy rầy thanh tịnh của Tứ ca cùng Tứ tẩu.” Úc Cẩn lãnh đạm nói.
“ Ngươi coi ngươi kìa, nói gì vậy chứ?” Tứ hoàng tử lơ đễnh cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Úc Cẩn, “ Thất đệ, ngươi bình thường không hay ở nơi đó của ta cũng không sao, nhưng hôm nay nhất định phải tới.”
Úc Cẩn khẽ nhíu mày, không hiểu trong hồ lô của Tứ hoàng tử muốn làm cái gì.
Tứ hoàng tử ngạc nhiên: “ Thất đệ, ngươi sẽ không quên hôm nay là sinh nhật ngươi chứ?”
Úc Cẩn sững sờ.
Hắn đương nhiên không quên, hắn còn mong A Tự sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ nữa kìa, nhưng Tứ ca nhớ sinh nhật hắn làm gì?
Qua nhiều năm như vậy, sinh nhật của hắn đều là một mình trôi qua.
Tứ hoàng tử giữ chặt cổ tay Úc Cẩn: “ Ta đã kêu các huynh đệ khác, hiện tại bọn họ đều đang ở trong phủ ta, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi đến ngươi đến nữa thôi.”
Thấy Úc Cẩn còn không có phản ứng, Tứ hoàng tử dứt khoát trực tiếp túm lấy người: “ Thất đệ, những năm qua ngươi không ở kinh thành, các huynh đệ muốn tổ chức khánh sinh cho ngươi cũng không có biện pháp, năm nay thì không thể bỏ qua được.”
Úc Cẩn nghĩ nghĩ, không cự tuyệt nữa.
Nếu đã trở về, đồng thời vì cưới được A Tự mà quyết định ở lại, cái vòng này hắn sớm muộn gì cũng phải dung nhập.
Như vậy, liền bắt đầu từ ngày hắn đầy mười tám tuổi này đi.
Thấy Úc Cẩn không còn kháng cự nữa, Tứ hoàng tử mỉm cười: “ Đã nói rồi, cứ một mình buồn bực mãi sao mà được.”
Hôm nay Thất đệ mười tám tuổi, người khác có thể làm lơ, nhưng hắn thân là huynh trưởng ruột thịt cùng mẹ sinh ra nếu làm như không thấy, khó tránh khỏi sẽ rơi xuống thanh danh không hiền.
Thu xếp khánh sinh thay Thất đệ chính là một việc có lợi mà vô hại.
Nếu như phụ hoàng bỗng nhiên nhớ tới Thất đệ, hành động lần này của hắn xem như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tương lai Thất đệ có tiền đồ cũng sẽ nhớ kỹ phần tình nghĩa này của hắn, nói không chừng còn là một sự giúp đỡ lớn cho hắn.
Nếu phụ hoàng hoàn toàn quên mất người Thất đệ này, hắn cũng có thể được thanh danh tốt quan tâm huynh đệ, trước sau gì cũng sẽ không lỗ.
Có điều Thất đệ này của hắn thật đúng là tính tình cổ quái mà.
Tứ hoàng tử đáy lòng cảm thán một tiếng, sau đó cong cong khóe môi.
Hắn nhiều huynh đệ như vậy, một đám đã đủ lợi hại rồi, Thất đệ như vậy mới khiến cho người ta yên tâm nha.
“ Thất đệ, sao không đi tiếp?” Thấy Úc Cẩn đột nhiên dừng lại ở trước cửa, Tứ hoàng tử thúc giục nói.
Úc Cẩn cười cười: “ Không có việc gì, đi thôi.”
A Tự đại khái sẽ không tới đi......
Sau khi Úc Cẩn cùng Tứ hoàng tử rời đi ước chừng nửa canh giờ, Khương Tự mang theo A Man xuất hiện ở trước cây táo xiêu vẹo cổ.
“ Cô nương, chúng ta rốt cuộc có đi vào không nha?” A Man nâng trán hỏi.
Ngài đều đứng một khắc đồng hồ rồi, rốt cuộc muốn thế nào đây?
“ Đi gọi cửa đi.” Khương Tự nhẹ nhàng mím môi, rốt cục hạ quyết tâm.
Nàng cũng không phải bởi vì hôm nay sinh nhật người kia mới đến, chỉ là lời hứa ngàn vàng, mấy ngày trước đáp ứng Nhị Ngưu sẽ đến một chuyến, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi thôi.
Vạn nhất nàng không đến, người kia khi dễ Nhị Ngưu làm sao bây giờ? Gì chứ? Úc Thất không phải người ngây thơ đến nỗi lấy Nhị Ngưu xả giận?
Khương Tự bĩu môi. Đừng nói giỡn, hỗn đản kia chính là người ngây thơ như vậy đó, nàng đã sớm lĩnh giáo qua rồi.
Chỉ có điều, hôm nay hắn thấy nàng tới có thể sẽ hiểu lầm nàng là tới khánh sinh cho hắn hay không? Nói không chừng còn muốn nhận định nàng để ý hắn, từ đây càng thêm vô sỉ ——
Khương cô nương đang rầu rĩ, cửa viện cọt kẹt một tiếng mở ra.
Đối mặt với độc nhãn của người canh cửa, A Man không khỏi lên tinh thần: “ Dư công tử ở nhà không?”
“ Không ở ——”
“ Ở!”
Người canh cửa cùng Long Đán trăm miệng một lời. Hai người nói xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
A Man sửng sốt: “ Đến cùng là ở hay không ở nha?”
“ Gâu ——” Một con chó lớn dùng miệng chó đẩy ra Long Đán rồi chui ra.
A Man theo bản năng lui lại một bước.
Má ơi, năng lực của con chó này nàng đã lĩnh giáo qua rồi, không thể trêu vào!
Nhị Ngưu từ bên người A Man đi qua, ngậm lấy váy Khương Tự kéo vào bên trong.
Những nhân loại ngu xuẩn này, chủ nhân có ở hay không có gì quan trọng, đương nhiên trước tiên lôi người vào rồi lại nói.