Bông tuyết bay lả tả, như châm nhỏ liên tục không dừng rơi xuống mái hiên, mặt đường, dần dần đắp thành một lớp màn trắng.
Đường đá xanh, tuyết mỏng manh, ngưng kết thành một màu trắng toát phiếm màu xanh lá, người đi đường đạp giày lên, phát ra tiếng xào xào rất nhỏ, có chút trơn trượt.
Trời thật lạnh.
Người đi trên đường xoa xoa tay, bịt lỗ tai, rối rít tăng nhanh bước chân.
Trời lạnh như vậy nếu không phải cuộc sống bức bách, hoặc là việc cần thiết, dù là ai cũng không muốn ra ngoài.
Chính là Đông Bình Bá phủ hôm nay lại có khách tới.
Khi Khương Tự được nha hoàn của Từ Tâm Đường mời qua, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Mắt thấy sắp Đông chí, đặt ở nhà nào cũng đều là ngày quốc gia đại sự, ngay cả triều đình cũng phải có hội triều lớn, sao lúc này lại tới làm khách?
Đi đến cửa Từ Tâm Đường, tiếng đàm tiếu bên trong truyền tới.
“Tứ cô nương tới rồi.”
Theo nha hoàn thông truyền, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Khương Tự quét qua một cái.
Phùng lão phu nhân ngồi xếp bằng trên giường thấp, một nữ tử mười tám mười chín tuổi ngồi dựa gần giường thấp, cụp mi rũ mắt, nhất thời nhìn không rõ khuôn mặt.
Tam cô nương Khương Tiếu, Ngũ cô nương Khương Lệ, Lục cô nương Khương Bội đều đã tới cả, Tam thái thái Quách thị cũng ở đó.
Khương Tự cởi áo choàng đưa cho nha hoàn, nhấc chân đi vào, thi lễ với Phùng lão phu nhân cùng Quách thị: “Tổ mẫu, tam thẩm.”
Khóe môi Phùng lão phu nhân treo nụ cười nhìn về phía Khương Tự, thái độ hiếm có ôn hòa: “Lại đây đi, gặp biểu cô ngươi chút.”
Rồi sau đó nói với nữ tử bên người: “Đây là Tứ cô nương.”
Nữ tử nâng đầu, chủ động chào hỏi Khương Tự: “Tứ cô nương.”
Khương Tự lúc này mới thấy rõ dung mạo của nữ tử.
Để kiểu tóc của nữ tử chưa lập gia đình, khuôn mặt trứng ngỗng tú mỹ, mắt hạnh thủy nhuận, nhìn qua là một người văn tĩnh.
Biểu cô?
Trong lòng Khương Tự trăm chuyển, suy tư thân phận của nữ tử.
Bảo nàng gọi biểu cô, hoặc là là nữ nhi của tỷ muội tổ phụ, hoặc là nữ nhi của huynh đệ tỷ muội tổ mẫu.
Tổ phụ qua đời đã nhiều năm, lấy tính tình tổ mẫu dễ gì nguyện ý để ý tới người bên đó, như vậy nữ tử trước mắt tám chín phần mười là nữ nhi của huynh đệ tỷ muội bên tổ mẫu.
Không có ấn tượng từng gặp, nhất thời khó có thể xác định đến tột cùng là nhà ai.
Khương Tự suy nghĩ như vậy, động tác lại không dừng, hơi hơi khom người với nữ tử: “Gặp qua biểu cô.”
“Tứ cô nương mau không cần đa lễ.” Nữ tử đỡ hờ một phen, mím môi cười.
Khương Tự nhìn dáng vẻ văn tĩnh ngượng ngùng của nữ tử, ngược lại sinh ra vài phần hảo cảm.
Lúc này Phùng lão phu nhân mở miệng: “ Biểu cô của các ngươi là nữ nhi của tiểu di bà bà các ngươi, mới từ Kim Sa tới, về sau sẽ ở lại trong phủ, các ngươi phải thân cận với biểu cô nhiều nhiều vào.”
Khương Tự thế mới biết thân phận của nữ tử.
Ấu muội của Phùng lão phu nhân gả tới huyện Kim Sa phía Nam kinh thành, nhà chồng họ Đậu, bởi vì nhỏ hơn Phùng lão phu nhân mười tuổi, nên tuổi của con cái đều không lớn, chỉ tiếc số tuổi thọ không dài, hơn hai năm trước đã qua đời.
Nói như vậy, vị biểu cô này vừa xuất hiện lại hiếu kỳ?
Nghĩ đến đây, mí mắt Khương Tự đột nhiên nhảy dựng, có loại cảm giác không thoải mái.
Nàng cũng không rõ loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng nàng lựa chọn tin tưởng loại trực giác này.
Sắp sửa đến Tết lại tới một vị biểu cô như vậy, bất luận phẩm tính như thế nào, luôn cảm thấy tổ mẫu lại muốn làm chuyện xấu.
Khương Tự không khỏi nhìn thêm nữ tử một cái.
Mặt mày uyển chuyển, biểu tình điềm tĩnh, nhìn thật đúng là vị cô nương động lòng người.
Chẳng lẽ nói tổ mẫu chuẩn bị dìu dắt nữ nhi của tiểu di bà bà, cho nên đón người tới kinh thành, chuẩn bị mưu cầu một hôn sự tốt?
Này ngược lại có thể lý giải.
Nhưng Khương Tự vẫn không thể nào xem nhẹ cái loại cảm giác không thoải mái lắm này.
Cũng may biểu cô và các nàng chênh lệch bối phận, không đến mức đánh chủ ý vào ca ca.
Đương nhiên, nàng không phải coi thường người đầu nhập vào thân thích, mà là cảnh giác tổ mẫu. Phàm là người có dính líu quan hệ với tổ mẩu, nàng không thể không chú ý.
Ai bảo tổ mẫu của nàng coi lợi ích lớn hơn hết thảy chứ.
Nữ tử rũ mắt tránh đi tầm mắt của Khương Tự, trong lòng âm thầm kinh ngạc: So sánh với ba vị cô nương khác, vị Tứ cô nương này ánh mắt thật sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Mà thái độ của Phùng lão phu nhân đối với Tứ cô nương, càng khiến nàng ta kinh ngạc.
Khi ba vị cô nương khác tiến vào, dì rõ ràng chính là thái độ bình thường của tổ mẫu đối đãi với cháu gái, mà sau khi vị Tứ cô nương này tiến vào, dì thay đổi thành tư thái thanh thản, cả người đều như khởi động tinh thần.
Coi trọng như vậy, ngược lại không giống tổ mẫu đối đãi cháu gái, mà là ——
Mà là cái gì, nữ tử nhất thời không thể nói ra, chỉ cảm thấy không thích hợp lắm, cũng bởi vậy phá lệ để tâm Khương Tự.
“Quách thị, Thấm Phương Uyển dọn dẹp xong chưa?”
Vẫn luôn trầm mặc ít lời Quách thị mở miệng nói: “Đã xong rồi ạ, bình phong, màn lụa những cái đó không biết biểu muội thích kiểu dáng gì, nếu như không thích thì đổi lại.”
Nữ tử vội nói: “Biểu tẩu quá khách khí.”
Phùng lão phu nhân vỗ vỗ tay nữ tử: “Không cần giữ lễ tiết, về sau Bá phủ chính là nhà của con, chỗ ở không quen, nhớ rõ nói với tam biểu tẩu con.”
Khương Tự càng thêm kinh ngạc.
Thấm Phương Uyển là một viện cách đại phòng bọn họ gần nhất, từ sau khi cô mẫu lấy chồng liền không có ai ở.
Đồng lứa với Khương An Thành tổng cộng có bốn người huynh đệ tỷ muội, chỉ có Khương tam lão gia là con vợ lẽ, mặt khác hai trai một gái đều là Phùng lão phu nhân thân sinh.
Với nữ nhi duy nhất, Phùng lão phu nhân tự nhiên yêu thương có thêm, sau khi gả xa cũng không để viện hoang phế, có hạ nhân định kỳ dọn dẹp quét tước.
Tổ mẫu để Đậu biểu cô vào ở Thấm Phương Uyển, có thể thấy được là rất yêu thương.
Yêu thương sao? Khương Tự rất nhanh lại phủ nhận ý nghĩ này.
Đối với cháu gái ruột còn chẳng có bao nhiêu cảm tình, đối với nữ nhi của muội muội sẽ có ư?
Phùng lão phu nhân lại nói: “Đúng rồi, biểu thúc của các ngươi đang cùng phụ thân các ngươi uống trà, có thời gian cũng gặp mặt chút, miễn cho đều ở trong phủ mà cả trưởng bối cũng không nhận ra.”
Khương Tự thế mới biết thì ra ngoài Đậu biểu cô còn tới Đậu biểu thúc.
“Tự Nhi, Thấm Phương Uyển cách Hải Đường Cư không xa, ngươi với tam thẩm ngươi thuận đường đưa biểu cô ngươi qua đó đi.”
“Vâng.” Khương Tự mỉm cười đáp ứng, quyết định trước yên lặng theo dõi kỳ biến.
Cùng Quách thị đưa Đậu biểu cô đến Thấm Phương Uyển xong, Khương Tự đến chỗ Khương Y ngồi chơi chốc lát, nhắc tới huynh muội Đậu gia tới Bá phủ ở lâu.
Có lẽ quá trình vạch trần gương mặt thật của Chu Tử Ngọc quá mức máu chảy đầm đìa, làm Khương Y không có tí khả năng lừa mình dối người, sau mấy ngày hòa hoãn, trạng thái của nàng trái lại mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của Khương Tự không ít.
Khương Y nghe vậy nhíu mày: “ Trong ấn tượng của ta vị biểu thúc này tính tình rất không ra sao, muội muội đừng quá thân cận với gã ta.”
“Đậu biểu thúc với Đậu biểu cô có từng tới chưa?”
“Tới rồi, có điều khi đó muội còn quá nhỏ, không nhớ rõ. Tóm lại Tứ muội cách Đậu biểu thúc xa chút là được.”
“Đại tỷ yên tâm, muội biết rồi. Đậu biểu thúc lại không được vào nội viện, thiết nghĩ cơ hội gặp mặt không nhiều lắm.”
Tỷ muội hai người nói chuyện phiếm một hồi, Khương Tự trở về Hải Đường Cư.
Tới buổi chiều, Ngũ cô nương Khương Lệ vậy mà tới Hải Đường Cư chơi.
Khương Lệ là người có tính tình không muốn gây chuyện thị phi, có thể không ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa, tới Hải Đường Cư xem như khách ít đến.
Khương Tự đè xuống kinh ngạc trong lòng chiêu đãi Khương Lệ, không lâu lắm Khương Lệ liền rời đi.
Khương Tự cảm thấy cổ quái, cân nhắc lời Khương Lệ nói, một câu đột nhiên khiến cho nàng chú ý.
“Mẫu thân có lẽ bởi thân thể không thoải mái, hôm nay vậy mà đã phát hỏa một trận.”