Trang phi nhàn nhạt cười, không có phản ứng dư thừa.
Hiền phi gật đầu cho phép.
Bà ngược lại muốn xem xem nha đầu này sẽ chơi ra cái dạng gì.
Rất nhanh thì hai cung tì bưng một cái bình lưu li có cắm nhánh mai đi tới.
Bình lưu li bụng lớn miệng mỏng trong suốt, trên ba tấc miệng bình có cắm nhánh mai, mặt trên điểm lẻ tẻ vài nụ hoa.
Trong mùa hoa mai nở rộ trước mắt, tìm ra hai nhánh chỉ có nụ hoa mai cũng không phải chuyện dễ.
“Nương nương.” Hai cung tì sóng vai mà đứng, đồng thời hành lễ với Hiền phi cùng Trang phi.
Hiền phi hất cằm về phía Khương Tự, nhàn nhạt nói: “Đưa qua cho Khương cô nương.”
Hai cung tì bưng bình hoa đi đến trước mặt Khương Tự, mặt vô biểu tình hơi hơi uốn gối với nàng.
Đối với cung tỳ nhìn quen quý nhân mà nói, một cô nương Bá phủ tự nhiên không tính là gì, huống chi vị trước mắt này hiển nhiên không có tiền đồ gì.
Ảo thuật?
Ngắm hoa yến lớn lớn bé bé các nàng không biết gặp qua bao nhiêu lần, còn chưa từng gặp qua một người quý nữ thi triển tài nghệ là ảo thuật.
Ảo thuật như thế nào? Là biến nhánh mai này thành không có hay sao?
Mà vô luận như thế nào, đều cảm thấy không lên được mặt bàn, buồn cười phi thường.
Hai cung tì nghĩ như thế, trên mặt không lộ tí manh mối, mắt nhìn thẳng đem bình hoa cho Khương Tự.
Khương Tự cười nói: “Nhị vị tỷ tỷ cầm chắc.”
Hai cung tì ôm chặt bình hoa bất động.
Khương Tự tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách với một người cung tì trong đó.
Nàng giơ tay, ngón tay trắng nõn nhỏ dài nhẹ nhàng điểm điểm nụ hoa trên nhánh mai một cái.
Nụ hoa kia nho nhỏ, gắt gao đóng kín, có vẻ mỏng manh gầy trơ xương.
Chúng nữ thấy động tác như vậy của nàng, càng thêm khó hiểu, vô luận trong lòng khinh thường như thế nào, lúc này vẫn bị khơi lên lòng hiếu kỳ, đều ngưng thần nín thở nhìn, có thậm chí không tự giác nhón mũi chân.
“Khương cô nương, ngươi đến tột cùng muốn biến ảo thuật gì?” Hiền phi hỏi.
Khương Tự hơi hơi mỉm cười: “Kỳ thật cũng không được tính là ảo thuật, chỉ là hoa mai khắp vườn, kỳ hoa nở đã qua, hai nhánh này lại chậm chạp chưa nở, thần nữ cảm thấy đáng tiếc, muốn thúc giục chúng nó không được lười biếng, sớm nở hoa thôi.”
Cái gì, thúc giục nụ hoa mai nở ra?
Không chỉ là nhóm quý nữ nghe được lời này mỗi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, ngay cả Hiền phi trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi, theo bản năng cùng Trang phi liếc nhau.
Trang phi cũng hơi hơi giật mình.
Nếu vị Khương cô nương này thật sự có thể khiến nụ hoa mai nở rộ, vậy không phải là ảo thuật không lên nổi mặt bàn nữa, mà là một cọc nhã sự, chuyện lạ.
Nhưng sao có thể.
Bà đọc đủ thứ thi thư, ngay cả những tạp thư cũng đều xem qua rất nhiều, chưa từng nghe nói trên đời có biện pháp như vậy.
Hai vị nương nương đối diện trong chớp mắt, các quý nữ đã nhịn không được thấp giọng nghị luận.
“Khương cô nương hẳn là thần kinh đi?”
“Ai biết được, vừa rồi ta nghe rất rõ ràng, Khương cô nương là bị Trần cô nương ép buộc đi lên, phỏng chừng không có tài nghệ gì để lấy ra, làm liều á.”
“Coi như làm liều, cũng không thể bất chấp tất cả nha. Nói khoác kiểu này, đợi lát nữa chẳng phải càng mất mặt hơn?”
Khóe miệng Trần Tuệ Phúc càng cong càng cao.
Nàng ta đẩy Khương Tự lên sân khấu, là muốn cho Khương Tự sau khúc vũ khấu lăng ba xuất sắc tuyệt luân vô luận triển lãm tài nghệ gì đều bị ép đến bình thường, nhưng vạn không nghĩ tới đối phương tìm đường chết như vậy.
Làm nụ hoa mai nở hoa? Ha ha ha, tiểu tiện nhân họ Khương chắc là thiểu năng trí tuệ rồi.
Ngồi ở bên cạnh Hiền phi Quý Phương Hoa nhìn thiếu nữ giữa sân nhẹ nhàng nhíu mày, mà khi đôi mắt đẹp của thiếu nữ kia lưu chuyển, vừa lúc đối diện nàng trong một chớp mắt, thần thái đối phương thong dong bình tĩnh khiến nàng cảm thấy yên lòng.
Quý Phương Hoa không khỏi lộ ra một mạt cười.
Khương Tự cong môi đáp lại, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt Úc Cẩn vẫn luôn đuổi theo người trong sân, đem mỗi động tác thần thái của đối phương đều nhìn đến rõ ràng, hiện giờ thấy Khương Tự cùng người khác mắt đi mày lại, lập tức buồn bực.
Hắn còn ngồi ở chỗ này đó, A Tự không nhìn hắn, lại đi nhìn nữ nhân khác?
Nữ nhân không biết điều kia là con cái nhà ai?
Úc Cẩn nghiêm túc đánh giá Quý Phương Hoa.
Nhìn lạ mắt, có điều có thể ngồi cạnh Hiền phi, địa vị hẳn là không nhỏ.
Phát hiện tầm mắt của Úc Cẩn, Quý Phương Hoa chuyển mắt, khẽ gật đầu với hắn xem như chào hỏi nhau, trong lòng lại có chút kỳ quái: Biểu ca nhìn nàng một cách khó hiểu như thế làm gì?
Nha, chẳng lẽ nhìn trúng nàng?
Này quá dọa người đi!
Trong lòng Quý Phương Hoa quýnh lên, mặt lập tức trầm xuống, trợn mắt với Úc Cẩn.
Úc Cẩn ngẩn ra, rồi sau đó giận dữ: Nữ nhân này mắt đi mày lại với A Tự đã không nói, vậy mà còn khiêu khích hắn!
Một đạo thanh âm trầm thấp truyền đến: “Thất đệ, ngươi nói Khương cô nương thật sự có thể làm nụ hoa mai nở ra sao?”
Úc Cẩn hoàn hồn, đón nhận ánh mắt hơi sáng lên của Thục Vương, nhất thời chuông cảnh báo réo inh ỏi, mặt vô biểu tình nói: “Ta sao biết được.”
Thục Vương cười: “Ha hả, ta cũng rất tò mò.”
Hóa ra lão Thất nhìn trúng cô nương An Quốc Công phủ.
Nói đến cũng phải, An Quốc Công phủ là nhà ngoại của lão Thất, lão Thất nếu cưới cô nương An Quốc Công phủ, vậy An Quốc Công phủ sẽ một mực ủng hộ lão Thất, mà Hiền phi cùng lão Thất quan hệ đạm bạc chỉ sợ cũng sẽ có chuyển biến, sẽ không một lòng nhào vào trên người lão Tứ.
Vừa nghĩ như vậy, lão Thất thật đúng là có tâm cơ.
Trong lòng Thục Vương xoay chuyển những ý niệm này, ánh mắt dừng ở trên người thiếu nữ giữa sân.
Cứ việc vị trí Thục Vương phi vô duyên với vị Khương cô nương mỹ mạo tuyệt luân này, nhưng thân là một nam nhân bình thường, đương nhiên nguyện ý nhìn mỹ nhân thêm vài lần.
Phản ứng nghị luận của mọi người không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với Khương Tự.
Nàng rũ mắt nhìn nhánh mai trong bình lưu li, ánh mắt ôn nhu: “Không được lười nhác, nên nở hoa rồi.”
Dứt lời, đầu ngón tay trắng muốt phất qua một nụ hoa.
Chỉ thấy nụ hoa gắt gao khép lại kia theo bàn tay trắng muốt của thiếu nữ phất quá, ở dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú, cứ như vậy run rẩy cánh hoa từng chút từng chút, rồi chậm rãi nở rộ.
Bàn tay trắng nhẹ nhàng phất qua từng nụ hoa, nụ hoa bị phất qua như nhận được thạch trắng ngọc lộ, theo đó chậm rãi mà nở, rất nhanh hoa mai hồng diễm liền nở đầy cành.
Phiên kỳ cảnh này như lôi điện đánh trúng tất cả mỗi người ở đây, trong nháy mắt ấy lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng hoa nở tuy rằng không tồn tại, lại như đang thì thầm ở trong lòng mỗi người.
Thế mà lại có cảnh đẹp như vậy.
Từng người ở đây, đều từng tham gia rất nhiều ngắm hoa yến, kiến thức qua rất nhiều kỳ hoa dị thảo, có thể nói vô luận hoa mộc hiếm lạ cỡ nào, thịnh cảnh mỹ lệ cỡ nào đều không thể khiến người động dung.
Chính là các nàng lần đầu tiên nhìn thấy nụ hoa từng chút nở rộ là bộ dáng gì.
Thần kỳ như thế, chấn động nhân tâm…..như thế!
Lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, hai nhánh hoa mai đã nở đầy cành.
Mai đỏ thẫm, mà thiếu nữ so với hoa còn kiều diễm hơn.
Thục Vương nhịn không được đứng lên.
Khương Tự thi lễ với Hiền phi cùng Trang phi, cất cao giọng nói: “Thần nữ bất tài, cẩn lấy hai nhánh hoa mai này hiến cho nhị vị nương nương, chúc nhị vị nương nương thanh xuân thường trú, thiên thu bất lão.”
Hiền phi chậm rãi hoàn hồn, nhất thời lại nói không rõ tâm tình là gì, gật đầu với cung tì: “Trình lên đây đi.”
Hai cung tì nhanh chóng đem nhánh mai cắm trong bình lưu li trình đến trước mặt nhị phi.
Hiền phi nhìn kỹ lại, trong lòng thở dài: Thật là kỳ, có thể làm hoa tươi nở rộ, quả thực chưa từng nghe thấy.