Mục lục
TỰ CẨM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đẻ non tháng giêng đó khiến thân thể Tề Vương phi suy sụp hơn phân nửa, tinh thần càng uể oải sa sút hơn, nhưng nghe tin Tấn Vương bị phạt lại phấn chấn lên: “Vương gia, Tấn Vương thật sự bị phạt đi thủ hoàng lăng?”



Tề Vương cười nói: “ Việc này còn giả được sao. Không chỉ hắn, vợ con của hắn đều phải đi, ngay cả An tần an hưởng vinh hoa trong cung cũng bị phụ hoàng trục xuất khỏi cung.”



“Quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Tề Vương phi vuốt bụng nhỏ bắt đầu khóc, “Con của mẹ, con nghe thấy không, phụ thân con cuối cùng cũng xả một hơi cho con rồi!”



Đứa bé đẻ non này thành một cây gai trong lòng Tề Vương, làm hắn không muốn đụng vào, càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ Tề Vương phi thất thố như vậy.



Hắn nhíu mày, nói: “ Người hại hài nhi của chúng ta đã bị trừng phạt đáng bị, nàng cũng buông lòng ra đi, chờ dưỡng tốt thân thể, hài tử nhất định còn sẽ tìm đến chúng ta.”



Tề Vương phi lau nước mắt, khó được lộ ra một nụ cười: “Dạ, thiếp nghe Vương gia. May mà có Vương gia, mới khiến người hại hài nhi của chúng ta nhận phải trừng phạt.”



Nàng ta còn chưa tới ba mươi tuổi, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, hài tử nhất định còn sẽ đến.



“Vậy là tốt rồi.” Tề Vương ôm vai Tề Vương phi, nhẹ nhàng vỗ vỗ.



Lão Tam đổ, cơ hội của hắn lớn hơn, mà càng như thế càng không thể thiếu cảnh giác, càng không thể có một Vương phi chỉ biết khóc sướt mướt kéo chân sau.



Úc Cẩn trở lại Yến Vương phủ, nói lại mưa gió bên ngoài cho Khương Tự nghe.



Khương Tự cảm thấy hứng thú nhất chính là chuyện hắn cứu sống Thuần ca nhi.



“Dùng độ khí kéo dài tính mạng cho người ta, quả thật hiếm lạ.”



Chính như lời Úc Cẩn nói, phía Nam nhiều nước, thường có người chết đuối, nàng tận mắt gặp mấy lần, nhưng chưa thấy qua biện pháp dùng độ khí cứu mạng.



Luôn cảm thấy nàng và A Cẩn ở không phải cùng một phía Nam.



Một khuôn mặt tuấn tú thò tới, đột nhiên phóng đại trong tầm mắt.



Hô hấp của đối phương nóng rực, ánh mắt càng nóng rực hơn.



“A Tự, nếu nàng tò mò, không bằng chúng ta thử xem?”



Khương Tự nao nao, thấy được trong đôi con ngươi tinh xảo đến không ngờ kia là ngọn lửa đè nén.



Nàng không khỏi nghĩ tới Kỷ ma ma thường thường nhắc nhở trước mắt nàng.



Lão ma ma xụ mặt, nói chuyện tương đối trực tiếp: “Vương gia tuổi trẻ khí thịnh, Vương phi nhẫn tâm để Vương gia chịu đựng mãi như vậy sao? Vương phi không chịu dùng cung nữ giáo dẫn trong cung không quan hệ, vậy thì chọn một hai người phẩm tính tốt, mặt mũi đáng tin hầu hạ Vương gia cũng có thể mà, không có gì mạnh hơn việc Vương gia nhất thời nhịn không được chạy ra ngoài dây dưa cả? Đến lúc đó, Vương phi mới là khóc không ra nước mắt đó ……”



Cuối cùng, lời thật thì mất lòng Kỷ ma ma bị Úc Cẩn tống cổ đi dọn nhà xí, vẫn là nàng nói tốt mới được thả ra nhà xí.



Khương Tự duỗi tay ôm lấy cổ Úc Cẩn kéo lại gần mình, môi răng chạm nhau: “Thử xem thì thử xem.”



Nàng đã vụng trộm nghiên cứu, có thai cũng có thể, dù sao đánh chết cũng không sắp xếp cho A Cẩn nữ nhân khác!



Úc Cẩn bối rối thoát ra nửa trượng có hơn, chật vật nói: “A Tự, chúng ta phải nói chuyện lại, thật tốt……”



Khương Tự cười rộ lên: “Không thử xem?”



“Không thử, chờ sau này thử lại cũng không muộn.” Hắn lau mồ hôi, nghĩ lại vừa rồi tâm linh lay động mà âm thầm cười khổ.



Trước khi hài tử chưa sinh ra, hắn không dám nói giỡn với A Tự nữa, mỗi lần đều là hắn có hại.



“Nó rốt cuộc khi nào mới ra đời đây.” Úc Cẩn duỗi tay sờ sờ phần bụng hơi gồ lên của Khương Tự.



Đối với chuyện này Khương Tự cũng không có kinh nghiệm, chỉ có thể nghe đại phu: “ Không phải Lương y chính nói, cuối tháng năm hoặc là đầu tháng sáu.”



Nhắc tới ngày dự tính sinh, Khương Tự có chút sầu lo: “Tốt nhất là sinh vào tháng sáu.”



“Vì sao?” Úc Cẩn có phần khó hiểu, “Tới tháng sáu trời đã bắt đầu nóng, nàng ở cữ sẽ càng khó chịu.”



Khương Tự giận liếc hắn một cái: “Chàng đã quên cách nói ở chỗ chúng ta rồi à, tháng năm nóng gắt sinh hài tử không may mắn, đặc biệt là sinh vào ngày Đoan Ngọ.”



Úc Cẩn không nhịn được bật cười: “A Tự, sao nàng lại cũng để ý mấy thứ lung tung này.”



Khương Tự khẽ vuốt bụng dưới, thở dài: “Đại khái là bởi vì sắp làm mẫu thân. Đối với mình, có thể không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng với hài tử liền hy vọng nó gặp ít trắc trở hơn chút.”



Úc Cẩn nhìn chằm chằm bụng nàng, cười nói: “Thế thì ta hy vọng nó là một bé trai.”



“Vì sao?”



“Bé trai da dày thịt béo, chịu chút trắc trở không phải chuyện xấu.” Úc Cẩn cười tủm tỉm chỉ chỉ chính mình, “Giống như ta, từ nhỏ còn bị người ta nói khắc vua của một nước đó thôi, so với tháng năm nóng gắt sinh ra hài tử tính là gì? Nàng xem ta không phải vẫn trưởng thành khỏe mạnh, những huynh đệ đó không có dung mạo tốt như ta, còn không có tiền bằng ta, tức phụ càng không xinh đẹp như tức phụ của ta……”



Hắn thao thao bất tuyệt nói một tràng, chọc cho Khương Tự cười không ngừng, chút sầu lo trong lòng tan không còn một mảnh.



Lúc này A Xảo tiến vào bẩm báo Tĩnh viên tặng lễ vật tới.



Tĩnh viên tặng lễ vật rất không ít, là dùng xe ngựa kéo tới, quản sự của Tĩnh viên hộ tống lễ vật đến đây bày tỏ lòng cảm ơn lần nữa với hai người Úc Cẩn, lúc này mới rời đi.



“Lão Nhị còn biết tặng lễ, tiến bộ không ít.”



Khương Tự giao phó công tác xử lý quà tặng cho bọn nha hoàn, thở dài nói: “Trải qua chuyện thế tử Tĩnh Vương suýt nữa bị hại, chỉ cần có thêm một cơ hội, Tĩnh Vương nói không chừng sẽ lại xoay người.”



Xoay người rồi lại bị đánh xuống đám mây, lần thứ hai mới chân chính là cả đời không xoay người được, chỉ là đáng thương cho Tĩnh Vương phi……



Nghĩ đến kết cục của Tĩnh Vương phi ở kiếp trước, trong lòng Khương Tự có chút nặng nề.



Lần này Tĩnh viên đưa tới lễ vật, có rất nhiều thứ là tiểu hài tử cần dùng đến, vừa thấy chính là bỏ tâm tư chuẩn bị.



Đối với đã từng là Thái Tử Phi mà nay là Tĩnh Vương phi, Khương Tự rất có hảo cảm.



Đó kỳ thật là một nữ tử tâm tư thông thấu, chỉ tiếc gặp sai người.



Đây chính là chỗ bất đắc dĩ thậm chí thỉnh thoảng còn buồn khổ của Khương Tự.



Trên đời này vốn có nhiều nữ tử ưu tú như vậy, nhưng chỉ cần các nàng gả cho người, cả đời vinh nhục cơ hồ đều được quyết định bởi nam nhân kia.



Đây thật đúng là không công bằng, nàng nghĩ sau khi có đủ năng lực, nàng có lẽ nên làm chút gì đó.



“Kệ hắn xoay như thế nào, xoay tới xoay lui cũng chỉ là một con cá thúi thôi.” Úc Cẩn lười nhắc lại chuyện phế Thái Tử, kéo Khương Tự đi dùng cơm.



Lễ Bộ Thượng Thư phủ Dương phụ và Dương mẫu mượn cơ hội đi thăm cháu ngoại gặp mặt vợ chồng Tĩnh Vương.



Dương phụ và phế Thái Tử ngồi trong thư phòng nói chuyện.



“Nhạc phụ, ngài suýt nữa thì không gặp được cháu ngoại của ngài rồi, tên súc sinh Tấn Vương thật không phải con người!”



Thấy phế Thái Tử mắng chửi người đều mắng trực tiếp như vậy, Dương phụ có một loại cảm giác tâm thật lạnh.



Đứa con rể này không thể ổn trọng hơn một chút sao!



“May mắn Thuần ca nhi không có việc gì, Vương gia ngược lại nhờ họa được phúc.”



“Nhờ họa được phúc?” Phế Thái Tử sửng sốt.



“Đúng vậy, Vương gia ngài nghĩ xem, Tấn Vương làm hại Thuần ca nhi chính là vì ngôi vị Thái Tử. Hoàng Thượng thấy vị trí trữ quân bỏ không gây nên rất nhiều sự số, chắc chắn sẽ không kéo dài nữa, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ hạ quyết tâm lập Thái Tử. Vậy cơ hội của ngài chẳng phải tới rồi?”



Phế Thái Tử chớp chớp mắt, bất an nói: “Nhưng nếu phụ hoàng lập người khác thì làm sao bây giờ?”



Khóe miệng Dương phụ giật giật, hỏi phế Thái Tử: “Vương gia cảm thấy cơ hội của ai lớn nhất?”



Phế Thái Tử nghĩ nghĩ, thử nói: “Tề Vương?”



Dương phụ lắc đầu, nói lời thấm thía: “Vương gia sai rồi, cơ hội lớn nhất chính là ngài đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK