Thảm lông dày mềm mại, đệm dựa thoải mái, còn có mứt hoa quả khai vị giơ tay là có thể với tới, tất cả những thứ này đều khiến Tề Vương phi vui vẻ, đặc biệt những thứ này còn là Tề Vương cố ý căn dặn người bố trí.
Cung yên ồn ào không thú vị tất nhiên không thể sánh bằng xe ngựa tránh gió giữ ấm làm thể xác và tinh thần đều thả lỏng này.
Tề Vương phi có hơi vội vàng, một chân dẫm lên ghế ngựa, một chân sải bước dẫm lên ván xe, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của tỳ nữ: “Vương phi ——”
Chờ Tề Vương phi phản ứng lại, nàng ta đã té mạnh trên mặt đất, không khống chế được tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong cổ họng.
Lúc này đèn hoa mới thắp, từng dãy đèn lồng vui mừng đỏ thẫm chiếu rọi bên ngoài cửa cung sáng như ban ngày.
Tề Vương phi bỗng nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, những chiếc xe ngựa đang chuẩn bị lái đi lập tức dừng lại, ngay cả những xe ngựa đã đi được một đoạn cũng nhanh chóng ngừng lại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vô số tầm mắt quét tới, liền thấy Tề Vương phi nằm trên mặt đất.
Tề vương ngồi trên lưng ngựa nháy mắt sững sờ, sau đó nhảy phắt khỏi lưng ngựa, phi nước đại đến bên người Vương phi: “Không sao chứ!”
Mặt Tề Vương phi thống khổ đến vặn vẹo, ôm bụng lẩm bẩm nói: “Đau, hài tử, hài tử ——”
Ánh mắt Tề Vương chậm rãi dời xuống.
Bởi vì Tề Vương phi mặc áo khoác váy, nên nhất thời nhìn không ra manh mối.
Hắn cũng không rảnh để ý quy củ nữa, duỗi tay tìm kiếm.
Cảm giác dính nhớp làm tâm hắn đột nhiên trầm xuống, nâng lên tay liền nhìn thấy màu đỏ chói mắt.
Mặt Tề Vương nhất thời trở nên trắng như tuyết, la lớn: “Thái y, gọi thái y!”
Tề Vương vươn tay bế Tề Vương phi lên, giờ khắc này có loại cảm giác trời sập đất lún.
Hắn không dễ gì mới đợi được vợ cả có thai, để hắn có thêm lòng tin đấu thắng lão Tam. Vì sao Vương phi lại xảy ra chuyện?
Tấn Vương hại hắn, nhất định là Tấn Vương hại hắn!
Không thể hoảng, hài tử nói không chừng có thể giữ được ——
Tề Vương ôm Tề Vương phi vọt tới cửa cung, hô lớn: “Mau tìm thái y tới!”
Mắt thấy Tề Vương mang theo Tề Vương phi chạy vào cửa cung, mọi người cũng đánh mất ý định rời đi.
Tề Vương phi lên xe ngựa thế mà cũng ngã xuống, điều này thật quá kỳ lạ.
Rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là người làm đây?
Mọi người không hẹn mà cùng chuyển tầm mắt về phía xe ngựa của Tề Vương phủ.
Xe ngựa thoạt nhìn bình bình thường thường, người kéo xe ngựa cũng bình bình thường thường, xa phu đang quỳ gối cạnh xe ngựa run bần bật.
Úc Cẩn thả màn xe cửa sổ vốn vén lên xuống, nói với Khương Tự: “Thật là ngươi vừa hát xong thì ta lên sân khấu, ta đột nhiên có chút đồng tình phụ hoàng.”
Làm Hoàng Thượng cũng không dễ dàng gì, cả ngày vây trong cái lồng giam hoàng cung không nói, mong muốn một năm an ổn cũng chẳng được.
Khương Tự vuốt ve bụng nhỏ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Nàng tuy căm hận Tề Vương phi, nhưng tận mắt thấy hài tử trong bụng Tề Vương phi mất đi như vậy, trong lòng vẫn âu sầu.
“A Cẩn, chàng nói Tề Vương phi té ngã là ngoài ý muốn sao?”
“Ngoài ý muốn?” Úc Cẩn cười cười, cũng không có bao nhiêu đồng tình, “Trên đời này đâu ra nhiều ngoài ý muốn như vậy, ta đoán chừng là lão Tam ra tay.”
Khương Tự nhẹ nhàng nhíu mày.
Nàng nhớ rõ, kết cục của vợ chồng Tấn Vương cũng chẳng tốt đẹp gì……
Úc Cẩn ôm chặt Khương Tự, buồn bực nói: “A Tự, ta thấy ánh mắt nàng nhìn Tề Vương phi cũng không có hảo cảm gì, sao mặt đều bị dọa đến trắng bệch rồi?”
Khương Tự liếc ngang Úc Cẩn: “Ta bị dọa khi nào, chẳng qua là ——”
Nàng vuốt bụng nhỏ, thở dài: “Chẳng qua là cảm thấy hài tử vô tội thôi.”
Úc Cẩn là nam nhân, nói chính xác là một thiếu niên còn chưa làm lễ đội mũ *, đối với việc này cũng chẳng có cảm xúc gì, vân đạm phong khinh nói: “Cha thiếu nợ thì con trả. Làm cha mẹ mà làm bậy tự nhiên sẽ hao tổn phúc khí của con cái. Đây là thiên lý công đạo, không có gì để đồng tình cả.”
( * Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là “nhược quán” 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là “vị quán” 未冠.)
Thấy sắc mặt Khương Tự vẫn không tốt, hắn giơ tay ấn vai nàng: “Được rồi, nói không chừng hài tử của Tề Vương phi không có việc gì đâu.”
“Giữ không nổi……” Khương Tự lẩm bẩm nói.
“Cái gì?”
Khương Tự ngước mắt đối diện với Úc Cẩn, nghiêm mặt nói: “ Hài tử của Tề Vương phi giữ không nổi.”
Úc Cẩn bật cười: “Đó cũng là mệnh. A Tự, nàng thấy sao rồi?”
“Ta vẫn tốt.”
Úc Cẩn lại vén màn cửa sổ xe lên, thấy những người đó đều đã xuống xe ngựa tụ tập ở cửa cung, liền nói với Khương Tự: “Chúng ta cũng đi xuống đi. Những lúc thế này không cần thiết hành xử khác người, nếu vì vậy mà quay đầu bị người ta vu khống nói Tề Vương phi té ngã là chúng ta động tay chân, vô duyên vô cớ ngột ngạt.”
Khương Tự gật đầu, theo Úc Cẩn cùng xuống xe ngựa, vẫn như trước được hắn ôm xuống.
Nghe được động tĩnh mọi người nhìn qua, lúc này lại không còn ai chê cười Úc Cẩn da mặt dày nữa.
Tề Vương là bởi vì thể diện, mà bị mất hài tử đó ……
Thật sự phải suy nghĩ lại, có đôi khi thể diện kỳ thật cũng không quan trọng vậy đâu.
Trên yến tiệc Cảnh Minh Đế luôn sợ xảy ra chuyện xấu, tâm tư nặng nề không ăn được mấy miếng cơm, thật vất vả nhịn đến gia yến kết thúc, lúc này mới muốn ăn khuya.
Trời đông giá rét, ăn vào một chén cháo tổ yến nóng hôi hổi cũng không tồi.
Ừm, ông không thích thêm đường viên, nấu thành mặn mặn, bỏ ít chân giò hun khói cắt sợi thật nhỏ là được.
Cảnh Minh Đế nghĩ thật đẹp, ngồi kiệu chuẩn bị đến tẩm cung của Hoàng Hậu ăn khuya, tới nửa đường lại bị nội thị vội vã chạy tới ngăn cản.
Nhìn nội thị té nhào ở trước mặt, trong đầu Cảnh Minh Đế chỉ quanh quẩn một ý niệm: Cháo tổ yến giò hun khói e là không ăn được nữa rồi!
Bước vào cung Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế trầm mặt nói.
“Nói ——”
“Hoàng Thượng, Tề Vương phi ngã xuống xe ngựa……”
Cảnh Minh Đế bỗng mở to hai mắt, cùng Hoàng Hậu nhìn nhau.
Trên mặt Hoàng Hậu đúng lúc lộ ra vẻ lo lắng, kỳ thật nội tâm lại không hề dao động: “Tề Vương phi hiện tại sao rồi? Gọi thái y chưa?”
Nghe nội thị nói Tề Vương đã bế Tề Vương phi tới thiên điện, thái y đang chạy qua đó, Hoàng Hậu vội nói với Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, chúng ta qua đó xem sao đi.”
Cảnh Minh Đế còn có thể nói gì, chỉ có thể đen mặt gật đầu.
Trong thiên điện nhân hoang mã loạn, Đế hậu đi tới cửa, liền nghe thanh âm Tề Vương truyền ra: “Thái y, ông nói cái gì? Hài tử trong bụng Vương phi không giữ được?”
Cảnh Minh Đế dừng bước, nói với Hoàng Hậu: “Hậu vào xem đi.”
Hoàng Hậu gật gật đầu, bước nhanh vào trong.
Trong phòng rất ấm, mùi máu tươi càng rõ ràng hơn.
Hoàng Hậu theo bản năng hít hít mũi, bước tới.
Tề Vương phi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết, mồ hôi không ngừng toát ra ngoài, móng tay cào trên giường phát ra thanh âm làm người ê răng.
“Con ơi, con ơi ——” Trong miệng Tề Vương phi không ngừng gọi hai chữ này, là chật vật mà Hoàng Hậu chưa từng gặp qua.
Hoàng Hậu âm thầm thở dài, hỏi thái y: “Tề Vương phi thế nào?”
Thái y cũng muốn thở dài, nhưng lại không dám, chỉ có thể lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hài tử mất rồi……”
Tề Vương phi bỗng nhiên ngồi dậy, bắt lấy tay thái y: “Không có khả năng, con của ta không có khả năng mất được. Thái y, ông đang gạt ta, có phải không!”
Lão thái y bị Tề Vương phi túm chặt, suýt nữa bị dọa ngất, cuống quýt gạt tay Tề Vương phi ra quỳ xuống.
“Thái y, thật sự không có biện pháp?” Tề Vương hình như khôi phục tỉnh táo, trầm giọng hỏi.
Thái y gật gật đầu.
Mi mắt Tề Vương run run, nói: “Vậy làm phiền thái y kê cho Vương phi ít thang thuốc điều dưỡng thân thể.”