Úc Cẩn biết rõ đạo lý lúc này vô thanh thắng hữu thanh, ánh mắt thâm trầm nhìn Khương Trạm, không nói một câu.
Khương Trạm hãy còn không thể tin được, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía trên người, phát hiện mặc trên người sớm đã không phải y phục ban đầu, lại quên mất sau khi rơi xuống nước thay đổi y phục vốn là một chuyện hết sức bình thường.
Giờ khắc này, trong đầu hắn sấm vang chớp giật, nghĩ đầy trong đầu đều là tình cảnh bị một người nam nhân chiếm hết tiện nghi ra sao.
“Ọe ——” Hình ảnh không nỡ nhìn thẳng, Khương Trạm đỡ cột hành lang nôn mửa liên tu.
Thứ mùi mà tửu quỷ cách đêm nôn ra tự nhiên không cần nhiều lời, mùi hôi chua lập tức tràn ngập cả phòng.
Trong lòng Úc Cẩn ghét bỏ thôi rồi, trên mặt lại không lộ tí ti thanh sắc.
Nói đùa, hắn đã đáp ứng A Tự phải “Chiếu cố” tiểu tử này thật tốt đó, A Tự khó được nhờ hắn một việc, hắn đương nhiên phải làm thật tốt, phải cho tiểu tử này khắc sâu ấn tượng.
Ừm, cũng may hắn có dự kiến trước, không kéo Khương Trạm tới phòng hắn nghỉ tạm, bằng không về sau e phải chuyển nhà.
Long Đán đứng ở ngoài cửa: “……” Đây là PHÒNG CỦA HẮN, hắn sớm muộn gì cũng muốn giết chủ!
Chịu đựng hương vị gay người, Úc Cẩn vỗ vỗ sau lưng Khương Trạm, tràn đầy đồng tình: “Khương Nhị đệ, ngươi nếu khó chịu thì tận tình nôn đi, nôn ra hết sẽ không có khó chịu như vậy nữa.”
Long Đán:??
Trái tim Khương Trạm hoàn toàn nguội lạnh.
Hắn đối với Dư Thất ca vẫn có chút hiểu biết, ngày thường là người ưa sạch sẽ, vậy mà giờ lại khoan dung với hắn đến thế, có thể thấy được ——
Khương Trạm ngay cả nước chua đều phun không ra, tiếp nhận khăn Úc Cẩn đưa qua lau lau khóe miệng, ném khăn tay lên trên mặt đất, xoay người đi ra ngoài.
Úc Cẩn bước nhanh đuổi theo: “Khương Nhị đệ, đệ đi đâu vậy?”
Trong phòng thật sự không ở nổi nữa.
Đi qua bên cạnh Long Đán, Úc Cẩn cho một ánh mắt, ý bảo hắn đi vào thu dọn phòng ở cho tốt.
Long Đán một bộ sống không còn gì luyến tiếc bước vào phòng.
Gốc Hợp Hoan cao lớn trong viện be bé vẫn nở rộ hừng hực khí thế, vô số cánh quạt nhỏ hồng nhạt bị gió thổi qua liền rào rào rớt xuống, rơi xuống trên tóc trên vai Khương Trạm.
Mùi hương ngọt ngào kích thích đến Khương Trạm lại muốn nôn.
Hắn khom lưng nôn khan, lại không phun ra được cái gì.
Nhị Ngưu nằm trong chân tường cách đó không xa nhìn thoáng qua bên này, lại thu hồi tầm mắt tiếp tục cùng thịt xương phấn đấu.
Nó chỉ cảm thấy hứng thú với ba thứ: Nam chủ nhân, nữ chủ nhân, thịt xương.
Đương nhiên thịt bò hầm cũng rất tốt.
Lãnh Ảnh bưng canh giải rượu tới.
Úc Cẩn tiếp nhận tới đưa cho Khương Trạm: “Khương Nhị đệ, uống trước chén canh giải rượu đi, đệ như vậy thân thể chịu không nổi.”
Câu nói “Thân thể chịu không nổi” không thể nghi ngờ kích thích Khương Trạm sâu sắc, sắc mặt hắn trắng bệch dậm chân: “Con mẹ nó, ta đi làm thịt thằng khốn t*ng trùng thượng não kia!”
Úc Cẩn đem canh giải rượu thả lại khay Lãnh Ảnh bưng, duỗi tay túm chặt Khương Trạm: “Khương Nhị đệ, đệ muốn đi làm thịt ai?”
“Làm thịt Dương Thịnh Tài!” Khương Trạm bị Úc Cẩn đè lại không thoát thân được, hận nói, “ Dư Thất ca, huynh buông ta ra, ta hôm nay nếu không làm thịt cái thứ đồ chơi làm người ta ghê tởm kia sẽ nôn cho chết mới thôi!”
Úc Cẩn thở dài: “Khương Nhị đệ, đệ xúc động như vậy coi được sao, trước nói xem ai là Dương Thịnh Tài đi.”
Khương Trạm thoáng bình tĩnh một chút, hòa hoãn khẩu khí nói: “Gã ta là cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư, đương triều Thái Tử Phi là tỷ tỷ ruột của gã. Dư Thất ca, huynh không phải sợ, một mình ta làm một mình ta gánh, sẽ không liên lụy huynh.”
Khương Trạm nói xong dùng sức tránh thoát trói buộc của Úc Cẩn, lại giãy không ra, tức giận đến thần sắc vặn vẹo: “Dư Thất ca, huynh buông ta ra!”
“Khương Nhị đệ, đệ nói ai làm người nấy gánh, sẽ không liên lụy ta. Vậy đệ có nghĩ tới nếu đệ thật sự giết chết cháu trai Lễ Bộ Thượng Thư, có thể liên lụy Bá phủ hay không?”
Khương Trạm đột nhiên ngừng giãy giụa, biểu tình dại ra.
Đúng vậy, hắn giết Dương Thịnh Tài ắt nhiên là xả được cơn giận, cùng lắm thì lấy mạng đền mạng, nhưng phụ thân với muội muội thì sao đây?
Lễ Bộ Thượng Thư phủ cùng đám người Thái Tử có thể làm khó bọn họ hay không?
Đáp án này cơ hồ là khẳng định.
Khương Trạm vẫn là lần đầu ý thức được bất lực là cảm giác gì, sững sờ ngơ ngác mãi không nhúc nhích, tùy ý để cánh hoa Hợp Hoan bị gió thu cuốn lên thổi đến trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Úc Cẩn thấy đả kích đã không sai biệt lắm, ho nhẹ một tiếng: “Có một tin tức tốt nói cho Khương Nhị đệ.”
Cả người Khương Trạm như bị rút hồn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nghe vậy cười thảm nói: “Còn có thể có tin tức tốt gì?”
A a a, hắn bị một người nam nhân chiếm tiện nghi đó, quả thực là vô cùng nhục nhã.
“ Dương Thịnh Tài mà đệ nói đã chết.”
“Gì cơ?” Khương Trạm cơ hồ không thể tin điều nghe được, thoắt cái bắt được cổ tay Úc Cẩn, “Dư Thất ca, huynh nói rõ ràng, ai đã chết?”
“Chính là cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư ấy, nếu gã gọi là Dương Thịnh Tài.”
Úc Cẩn đem tình huống đêm qua cùng hôm nay kể lại cho Khương Trạm nghe, đương nhiên cái không nên nói đều không nhắc tới một chữ.
Khương Trạm chưa từng cảm nhận được tâm tình lên lên xuống xuống như lúc này bao giờ, lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, tối hôm qua sau khi ta rơi xuống nước là Dư Thất ca đã cứu ta, sau đó thuyền hoa nổi lửa lớn, bọn người Dương Thịnh Tài tất cả đều rơi xuống nước.”
“Không sai, ta tối hôm qua đột nhiên nổi lên hứng thú đi du sông Kim Thủy, đang dựa vào lan can mà ngắm, không nghĩ tới thấy một người từ cửa sổ lọt vào trong nước. Khương Nhị đệ cũng biết ta là người nhiệt tâm, vội sai Lãnh Ảnh đem người cứu lên, không nghĩ tới thế mà là đệ.”
Khương Trạm không khỏi gật đầu.
Hắn thật đúng là phúc lớn mạng lớn gặp người nhiệt tình như Dư Thất ca, bằng không hiện tại thi thể chỉ sợ đã rơi vào bụng cá rồi.
“Dư Thất ca, huynh đây là lần thứ hai cứu ta ——”
Úc Cẩn lộ ra một nụ cười ấm áp: “Khương Nhị đệ khách khí, chúng ta người một nhà không nói lời hai nhà.”
Khương Trạm lúc này đầu óc hỗn loạn, không nghe ra không đúng chỗ nào, gật gật đầu theo.
“Sáng nay hơn phân nửa người kinh thành đều chạy tới sông Kim Thủy xem náo nhiệt, ta vừa mới nhận được tin tức, thi thể Dương Thịnh Tài đã được vớt lên.”
“Chết rất tốt!” Khương Trạm quơ quơ nắm tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống.
Nhị Ngưu lại nhìn thoáng qua bên này một cái, ngậm một cục thịt xương đi ra cửa.
Quá ồn, ảnh hưởng tâm hồn ăn uống.
Úc Cẩn yên lặng nhìn Khương Trạm khóc, giơ tay sờ sờ cằm.
Lần “Chiếu cố” này hẳn là có thể làm Khương Trạm suốt đời khó quên đi, có điều hắn còn có thể nỗ lực hơn.
Chờ Khương Trạm khóc mệt, Úc Cẩn nửa ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Khương Nhị đệ có phải có nơi nào không thoải mái không?”
Khương Trạm đen mặt một nửa.
Hắn hiện tại không muốn nghe nhất mấy lời như vậy!
“Bằng không ta để Lãnh Ảnh lấy ít thuốc mỡ tới ——”
“Không cần!” Khương Trạm suýt nữa nhảy dựng lên, đỏ mặt nói, “Ta chỉ nghĩ Dương Thịnh Tài cứ thế mà chết, làm cho ta cả cơ hội quất xác cũng không có, trong lòng nghẹn khuất!”
Úc Cẩn rất tán thành gật đầu: “Khương Nhị đệ nói đúng, tâm tình của đệ ta hoàn toàn có thể lý giải.”
Khương Trạm thần sắc vặn vẹo, có loại xúc động muốn đâm tường.
Úc Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ bả vai Khương Trạm: “Khương Nhị đệ, đệ nhanh hồi phủ đi, lệnh tôn hiện tại còn đang ở sông Kim Thủy tìm đệ kìa.”
Khương Trạm trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. # Edit by Khuynh Vũ #