Mục lục
TỰ CẨM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úc Cẩn vừa hỏi như vậy, Khương Tự không khỏi nhớ lại kiếp trước.



Kiếp trước Thái Tử bị phế lần thứ hai, nguyên nhân là mưu nghịch, nhưng tình huống cụ thể lại không ai dám nhắc đến.



Nàng và Úc Cẩn từ Nam Cương trở về, sự tình đã xảy ra một thời gian, càng không tiện nghe ngóng.



Bọn họ cũng không muốn nghe ngóng.



Lúc ấy vô luận là nàng hay là A Cẩn đều không nghĩ sẽ làm nam nữ chủ nhân của hoàng cung lạnh băng kia, hỏi thăm những chuyện này chỉ gây thêm phiền toái cho mình, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.



Trước khi Thái Tử mưu nghịch, có mất trí nhớ không nhỉ?



Khi đó Khương Tự không hề nghe người ta nhắc tới.



Thái Tử bởi vì mưu nghịch mà bị phế, người khác sẽ không ngang nhiên nhắc tới.



Cũng bởi vậy, nàng bị vấn đề này của Úc Cẩn hỏi khó.



“Đoán không ra.” Khương Tự thành thành thật thật trả lời.



Trong mắt Úc Cẩn lóe lên tia nghiền ngẫm, đẩy đẩy Khương Tự: “Đoán xem xem.”



“Thật sự đoán không ra.”



Thấy Khương Tự không phối hợp, Úc Cẩn bất đắc dĩ cười cười.



“ Chàng cảm thấy sao?”



“Ta cảm thấy hắn là giả vờ.”



Khương Tự ôm lấy một cái gối mềm thêu họa tiết phong lan, nhìn Úc Cẩn: “Nói thế nào?”



Úc Cẩn chỉ chỉ đầu: “Hôm nay tuy rằng không có cơ hội thử, nhưng ta cố ý quan sát vị trí bị thương của Thái Tử một chút, nghĩ đến hẳn là bị phụ hoàng dùng cái chặn giấy bạch ngọc ở Ngự Thư phòng ném ……”



Khương Tự nhịn không được cười: “Lấy đồ gì ném chàng cũng có thể đoán được?”



Úc Cẩn nghiêm mặt: “Nương tử chớ có xem thường ta, ta cũng không phải là thuận miệng nói bậy.”



Khương Tự vẫn có chút không tin, cười nói: “A Cẩn, Chân thế bá hẳn đã nói với chàng, xử án là phải nói chứng cứ.”



Úc Cẩn kéo kéo khóe miệng: “Gọi Chân thế bá còn gọi rất thân cận, có phải còn có Chân thế huynh hay không?”



Khương Tự lườm hắn một cái: “Chớ có nói bậy.”



Trong lòng Úc Cẩn chua chua.



Lão Chân vậy mà còn từng vì con của lão đi cầu thân với nhạc phụ đại nhân, ngẫm lại là tức á.



Một cái điềm lành, cứ yên ổn chiếu sáng lấp lánh là được rồi, cưới tức phụ cái gì chứ.



Khương Tự thấy Úc Cẩn lại đổ bình dấm chua, vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, đừng nói mấy cái không có này nữa, mau nói vì sao chàng đoán được Thái Tử là bị phụ hoàng dùng chặn giấy bạch ngọc trong Ngự Thư phòng ném.”



Úc Cẩn thở dài: “A Tự, nàng không có cơ hội tới Ngự Thư phòng nên không biết, ta đã sớm quan sát qua, mỗi lần phụ hoàng nghe được chuyện không thống khoái đều có thói quen sờ chặn giấy bạch ngọc đặt trên bàn. Ta nghĩ không chừng lần nào đó ông tức điên, sẽ lập tức ném chặn giấy ra ngoài. Thái Tử gây ra chuyện xấu ở Trân Bảo Các, cuối cùng lại bị thương đầu, nàng nói khả năng nào có thể bị thương nhất?”



“Bị khối chặn giấy bạch ngọc ở Ngự Thư phòng đập ……” Khương Tự thán phục.



Úc Cẩn đắc ý liếc nàng một cái, cười nói: “Cho nên nói, xử án ngoại trừ trực tiếp nói chứng cứ, cũng không thể rời khỏi suy đoán. Đương nhiên suy đoán không thể là suy đoán không, yêu cầu người xử án phải tinh tế tỉ mỉ, nhìn rõ mọi việc, thông minh tuyệt đỉnh……”



Khương Tự không thể nhịn được nữa đánh gãy người nào đó thao thao bất tuyệt khoe khoang: “Được rồi, nhiêu đó sở trường của chàng ta đều đã biết, mau mau nói xem vì sao cảm thấy Thái Tử là giả vờ đi.”



Úc Cẩn cười lạnh: “Nào có chuyện khéo như vậy, đầu bị đập một cái liền mất trí nhớ?”



“Có lẽ chính là khéo như vậy thì sao? Nghe đồn ở dân gian có người bởi vì phần đầu bị thương mà trí nhớ bị ảnh hưởng có không ít.” Khương Tự nói, nghĩ tới chuyện mình trọng sinh.



Nàng mở mắt ra, liền về tới năm mười lăm tuổi.



Mà năm mười lăm tuổi nàng chẳng qua chỉ bị bệnh một trận thôi.



Có lẽ là đã trải qua sự tình ly kỳ như trọng sinh, nên đối với việc Thái Tử mất trí nhớ Khương Tự ngược lại không thấy kỳ quái lắm.



Úc Cẩn lại kiên trì cái nhìn của chính mình: “A Tự, nàng cảm thấy một người mất trí nhớ sẽ là bộ dáng gì?”



Khương Tự nghĩ nghĩ, nói: “Mờ mịt, sợ hãi?”



Úc Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, ít nhất trong thời gian ngắn không thể thiếu cảm xúc như vậy. Vô luận Thái Tử cũng tốt, bình dân bá tánh cũng thế, mặc cho ai bị mất ký ức quá khứ sao có thể không có chút mờ mịt? Nhưng hôm nay ở trong mắt Thái Tử ta cũng không nhìn thấy cảm xúc như vậy, thoạt nhìn hắn còn rất thản nhiên, nhẹ nhàng nói ra chuyện bản thân bị mất trí nhớ.”



Khương Tự không khỏi gật đầu: “Chàng nói có chút đạo lý, mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì tốt, cho dù không muốn giấu diếm, cũng không đáng mới hàn huyên vài câu trước mặt mọi người đã chủ động nhắc tới. Hắn như vậy ngược lại như là ——”



Hai người nhìn nhau.



Úc Cẩn nói tiếp: “Ngược lại như là sợ người khác không biết hắn mất trí nhớ vậy. Người bảo vệ bản thân là bản năng, mất đi ký ức quá khứ kỳ thật rất không an tâm. Người khác biết ngươi, mà ngươi lại hoàn toàn không biết gì về người khác, cái này có khác gì ngươi lột sạch xiêm y đứng ở trước mặt người khác? Người bình thường che giấu còn không kịp, chẳng lẽ còn phải nhắc nhở người khác mau nhìn này, ta không có mặc quần áo sao?”



Khương Tự rất tán thành.



Cái khác không nhắc tới, chỉ nói chuyện nàng trọng sinh, thân mật như A Cẩn, nàng đều chưa từng thổ lộ qua.



Suy nghĩ một chút, nếu như nàng mất trí nhớ, đầu tiên cần phải làm là cẩn thận quan sát, hiểu rõ hơn quá khứ của mình và người khác, tranh thủ không để cho người khác nhìn ra khác thường.



“Thái Tử ở ngoài cung gây ra chuyện xấu như vậy, vốn dĩ phải ăn không hết còn gói đem đi, hiện tại vừa mất trí nhớ, phụ hoàng chỉ có thể bỏ qua không truy cứu, dù sao có truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta nghĩ đây là mục đích Thái Tử giả vờ mất trí nhớ.” Trường hợp như trong cung không rảnh suy nghĩ nhiều, giờ phút này đêm khuya tĩnh lặng, cùng người thân cận nhất phân tích những điều này, suy nghĩ của Úc Cẩn càng rõ ràng hơn.



Khương Tự cảm khái nói: “Nếu Thái Tử thật sự giả bộ mất trí nhớ, thật đúng là làm ta rửa mắt mà nhìn.”



Thái Tử không giống người có đầu óc nha.



Úc Cẩn cười cười: “Cầm thú gặp phải nguy hiểm đến tính mạng cũng có thể làm ra chuyện khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, Thái Tử tốt xấu là con người, luôn có thời điểm thông minh nhất thời. Chỉ là vẫn phải tìm cơ hội thăm dò, xác nhận một phen.”



Nếu đã quyết định động thủ với Thái Tử, làm cho đối phương không xoay người được mới là phong cách của hắn.



Hắn cũng không nghĩ sẽ vì Thái Tử mất trí nhớ mà an an ổn ổn lặng xuống, chờ đến lúc hắn không thể lay chuyển, không thể làm gì nhìn hỗn trướng này xuống tay với A Tự.



Bây giờ có thể xuống tay với tỷ tỷ của A Tự, tương lai sẽ xuống tay với A Tự, việc này theo Úc Cẩn thấy thì đều không cần cân nhắc.



Nhất định phải xử lý Thái Tử!



Thái Tử đang bị các huynh đệ nghị luận đêm nay nghỉ ngơi cùng Thái Tử Phi.



Đây đối với Đông Cung mà nói là hiếm lạ.



Người của Đông Cung đều rõ ràng, Thái Tử rất không vừa lòng Thái Tử Phi, cho dù là ngày mùng một, mười lăm cũng thường xuyên ném Thái Tử Phi qua một bên, tìm tiểu cung nữ nói chuyện phiếm.



Thái Tử thật sự không còn giống trước kia nữa —— Vài tên nội thị thiếp thân mới thay may mắn nghĩ.



Nội thị bên người Thái Tử thay đổi quá nhanh, không thể không làm người ta sợ hãi. Nếu Thái Tử có thể hiểu chuyện một chút, bọn họ còn có thể sống lâu được chút.



Thái Tử thật sự không giống trước kia sao?



Thái Tử Phi cùng ngủ với Thái Tử trong màn lụa màu thu hương nhẹ nhàng xoay người, nhìn chăm chú Thái Tử yên lặng ngủ say bên cạnh đặt câu hỏi.



Hai ngày nay Thái Tử nói chuyện với nàng quy quy củ củ, ngược lại có chút giống lúc mới thành thân còn chưa lộ nguyên hình.



Không sai, đôi vợ chồng nào chẳng có thời điểm tân hôn yến nhĩ, khi nàng vừa mới gả tới, Thái Tử cũng từng nhỏ nhẹ tỉ tê.



Nếu Thái Tử vẫn không nhớ nổi chuyện trước kia, có lẽ là chuyện tốt……



Thái Tử đột nhiên mở mắt, cùng Thái Tử Phi bốn mắt nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK