Mục lục
TỰ CẨM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo sát vào thăm chính là Tề Vương.



Tề Vương bày ra vẻ mặt quan tâm: “Thất đệ, chuyện hôm nay ta đều nghe nói rồi, ngươi có chút xúc động.”



“Ờ.” Đối với Tề Vương, thái độ của Úc Cẩn còn lãnh đạm hơn Tề vương.



Tề Vương đè xuống không vui trong lòng, trấn an nói: “Ngươi đừng vội, chờ thêm mấy ngày phụ hoàng hết giận, ta đi cầu tình, nói không chừng phụ hoàng sẽ thả ngươi ra ……”



“Không cần làm phiền Tứ ca, ta cảm thấy nơi này khá tốt.”



Khóe miệng Tề Vương giật giật, thật sự không thể nói tiếp được nữa.



Chưa bao giờ gặp được loại người mềm cứng không ăn không thèm quan tâm gì như lão Thất.



Một hồi lâu sau, Tề Vương mới thốt ra một câu: “Thất đệ, chúng ta là huynh đệ một mẹ đẻ ra, trong một đám huynh đệ không còn ai thân cận hơn so với chúng ta, ngươi không cần khách khí với Tứ ca.”



Úc Cẩn khẽ cười một tiếng: “Nếu như vậy, vậy Tứ ca hiện tại liền thay ta đi phụ hoàng nơi đó van nài đi.”



Tề Vương cứng lại, ngượng ngùng nói: “Hiện tại phụ hoàng đang nổi nóng ——”



Úc Cẩn cười nhạo ra tiếng: “Một khi đã như vậy, Tứ ca liền không cần phải nói như không nói. Nghe Ngũ ca nói đằng sau còn xếp hàng, Tứ ca đừng ở chỗ này của ta chậm trễ thời gian.”



Nói vài câu hay ho liền muốn lung lạc hắn phất cờ hò reo cho y, da mặt lão Tứ thật đúng là đủ dày.



Hắn với người như vậy sao lại là thân huynh đệ kia chứ?



Úc Cẩn khó hiểu nghĩ, nhắm mắt lại không phản ứng Tề Vương nữa.



Hàm dưỡng tốt như Tề Vương giờ phút này cũng có phần xuống đài không được, ngữ khí chuyển nhạt: “Thất đệ, ngươi từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, lại tuổi trẻ khí thịnh, Tứ ca vẫn xin khuyên ngươi một câu, chớ có đắc tội hết tất cả mọi người, miễn cho tương lai không đường để đi……”



Úc Cẩn mở mắt ra, lười nhác cười nói: “Tứ ca lo lắng nhiều, không có đường ta còn có thể đợi ở trong Vương phủ, cái nào đều không đi.”



Tề Vương mím khóe môi, cảm thán rời đi.



Không bao lâu, Thục Vương xuất hiện ở trước mặt Úc Cẩn.



“Thất đệ không sợ Thất đệ muội lo lắng? Nghe nói người có thai chịu không nổi kích thích……”



Nhìn Úc Cẩn nhốt ở phòng trống, Thục Vương cảm thấy thật sung sướng.



Từ khi tin tức Yến Vương phi có thai truyền ra, hắn cùng Vương phi sinh hoạt vợ chồng đều cảm thấy áp lực như núi, mỗi một lần xong việc đều phải ngẫm lại xem có khả năng hoài thai hay không.



Rõ ràng thời gian thành thân ngắn như vậy không cần quan tâm cái này, tất cả đều là do lão Thất làm hại!



“Chuyện của nhà ta, không nhọc Lục ca quan tâm.” Úc Cẩn dựa vào vách tường cứng rắn, cảm thấy hơi đau đầu.



Lão tử Hoàng đế con cái thật sự là quá nhiều, hắn với A Tự chỉ sinh một đứa là được, đỡ phải có nhiều chuyện không vui như vậy.



Đuổi đi vài vị hoàng tử, cuối cùng cũng có sự kiện cao hứng: Người của Yến Vương phủ tới đưa cơm.



Tới đưa cơm chính là A Man, do Long Đán bồi.



“Vương phi thế nào?”



A Man vội nói: “Vương phi rất tốt, bảo nô tỳ nói cho Vương gia không cần lo lắng trong nhà……”



Nàng nói xong mở ra hộp đồ ăn sơn son, từng tầng lấy đồ ăn ra.



Hộp cơm tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất kéo ra là mấy món kho, trong đó có tương giò cắt thành lát bự hơi mỏng.



Giò thịt màu đỏ thẫm bởi vì cắt rất mỏng nên có vài phần lóng lánh, lộ ra vầng sáng mê người.



Tầng thứ hai chừng bảy tám đĩa, là bồ câu nguyên bạo tử, thỏ rừng cung bảo chờ ăn nóng, mỗi đĩa phân lượng không lớn, lại mọi thứ tinh xảo, khi lấy ra vẫn còn ấm.



Tầng thứ ba lại là món chính điểm tâm, cùng mấy loại hoa quả tươi.



Trong nháy mắt đồ ăn bày một bàn, nhìn vào rực rỡ muôn màu.



Tiểu lại trông coi ngửi được mùi hương thò đầu nhìn, âm thầm nuốt nước miếng.



Thật là cùng là người nhưng không cùng mệnh mà, Vương gia dù cho bị nhốt cũng là cẩm y ngọc thực, được hầu hạ cẩn thận.



Úc Cẩn ở trước mặt A Man, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.



Hắn dùng cơm tốc độ nhìn không mau, tướng ăn nhã nhặn, nhưng qua không bao lâu chỉ còn thừa một cái đĩa không.



Lấy khăn lau khóe miệng, lại dùng nước trà súc miệng, Úc Cẩn cười nói: “Trở về nói cho Vương phi, ta có thể ăn có thể ngủ, một chút việc đều không có, bảo nàng ấy chiếu cố chính mình cùng hài tử trong bụng thật tốt.”



A Man đáp ứng, thu dọn chén đĩa xong rồi cùng Long Đán rời đi.



Trong Dục Hợp Uyển, nghe xong A Man thuật lại, Khương Tự hơi kinh ngạc: “Vương gia đều ăn hết đồ ăn đưa vào?”



“Vâng, đều ăn. Chủ tử ngài yên tâm đi, nô tỳ nhìn nơi Vương gia ở cũng thoải mái lắm, đệm chăn cũng dày.”



Khương Tự lại hỏi chút chi tiết, lúc này mới thoáng yên tâm.



Cơm trưa Cảnh Minh Đế là dùng ở Khôn Ninh Cung.



Đế hậu hai người yên lặng ăn xong, một người nâng một chén trà nóng chậm rãi uống.



“Hoàng Thượng, nghe nói Yến Vương phạm lỗi, bị nhốt vào Tông Nhân Phủ……”



Đối với chuyện của các hoàng tử Hoàng hậu từ trước đến nay đều đứng ngoài cuộc, mà nay với Úc Cẩn lại khác.



Phúc Thanh công chúa được Yến Vương phi chữa hết đôi mắt, vợ chồng Yến Vương còn bắt được Trần mỹ nhân nhiều năm qua lòng mang ác ý với nữ nhi, Hoàng Hậu là cảm kích.



Nhân tình khó trả, lúc này Hoàng Hậu nếu không tỏ vẻ một chút, liền có vẻ quá bạc tình.



Hoàng Hậu nhắc tới đề tài này, Cảnh Minh Đế có phần vừa lòng.



Ông chỉ chờ Hoàng Hậu nhắc tới thôi.



Nhốt lão Thất vào Tông Nhân Phủ cũng không thấy gì, nhưng xong việc nghĩ đến tức phụ lão Thất còn có thai, lại có chút hối hận.



Tâm nhãn của nữ nhân đều nhỏ, vạn nhất tức phụ của lão Thất bị kinh sợ, hài tử có gì nguy hiểm thì làm thế nào cho phải?



“Cả Thái Tử đều dám đánh, không phạt không được!”



Hoàng Hậu gật đầu phụ họa: “Là nên phạt. Chỉ là Yến Vương phi còn có thai, không biết có bị chấn kinh hay không……”



Cảnh Minh Đế nhẫn nhịn, hỏi: “Tức phụ lão Thất không tiến cung tìm Hậu cầu tình?”



“Không có.” Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, nói, “Có lẽ đi Hiền phi nơi đó rồi.”



Cảnh Minh Đế không nói gì nữa, sau đó lại nói tới Phúc Thanh công chúa, nói như thế trong chốc lát mới nhấc thân rời đi, nhấc chân đi Ngọc Tuyền cung.



Vào Ngọc Tuyền cung, Cảnh Minh Đế liền nghĩ tới Trần mỹ nhân.



Cứ việc những Câu Hôn hoa tính cả Uyên Ương đằng trong viện Trần mỹ nhân đã sớm bị nhổ sạch tận gốc, nhưng Cảnh Minh Đế nhớ tới vẫn không mấy dễ chịu.



Nếu như không cần thiết, thật không muốn tới nơi này.



Đối với việc Cảnh Minh Đế đến đây, Hiền phi cũng thấy ngoài ý muốn.



Hoàng Thượng đã lâu rồi không tới nơi này của bà ta……



Đúng rồi, Hoàng Thượng tới đây tất nhiên là vì chuyện của lão Thất.



Nghĩ đến Úc Cẩn, Hiền phi liền hận đến ngứa răng.



Quả nhiên, nghịch tử này lúc có chuyện tốt thì không liên quan đến bà ta, phạm lỗi bà ta liền thành bia ngắm cho Hoàng Thượng hưng sư vấn tội.



Theo cung quy, mỗi tháng mùng một, mười lăm hoàng tử phi đều phải tiến cung thỉnh an mẫu phi, cho dù có thai cũng không ngoại lệ.



Tin tức Khương Tự có thai truyền ra, Hiền phi đang chờ khi nàng tiến cung thỉnh an nói đến chuyện an bài thị thiếp cho Úc Cẩn, không nghĩ tới người liền không tới!



Còn không phải vì Hoàng Thượng nói một câu tĩnh dưỡng thật tốt, liền lớn mặt làm thật, con dâu như vậy còn cần làm gì?



Hiền phi nghẹn một bụng lửa còn chưa xả ra ngoài, không nghĩ tới nghịch tử trong cảm nhận lại tiếp tục phạm sai.



“ Chuyện lão Thất, ngươi biết rồi đi?”



Cảnh Minh Đế hỏi một câu, Hiền phi nghiêm mặt nói: “Lão Thất mạo phạm Thái Tử là tội lớn, Hoàng Thượng không cần cố kỵ thần thiếp, cứ trách phạt hắn thật nặng đi!”



Cảnh Minh Đế nghẹn, lại nói: “ Tức phụ lão Thất ——”



Hiền phi lập tức tiếp lời: “Cho dù tức phụ lão Thất tới tìm thần thiếp cầu tình, thần thiếp cũng tuyệt sẽ không làm việc thiên tư, Hoàng Thượng xử lý theo lẽ công bằng là được.”



Cảnh Minh Đế: “……”



Ông nói, gần đây Ngọc Tuyền cung không dễ chịu đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK