Lại nói thêm với tiểu sa di mấy câu, cuối cùng không hỏi thêm được bao nhiêu tin tức hữu dụng nữa, Khương Tự đuổi A Man đi gọi lão Tần tới.
“Cô nương có gì dặn dò?” Lão Tần hơi sửa sang chỉnh tề, nơi khóe mắt bởi vì nhiều năm buồn bực mà có nếp hằn thật sâu, vừa thấy chính là người có chuyện cũ thế sự xoay vần, nhưng sống lưng hắn còn ưỡn đến mức thẳng tắp hơn cả so với thanh niên hai mươi, cho người ta cảm giác an toàn nặng nề như thái sơn.
Khương Tự tin tưởng, một người nam nhân có tính tình từng trải như vậy, xác thực như hắn nói tới, rất biết giết người.
Có lão Tần cùng A Phi, rất nhiều chuyện xác thực thuận tiện hơn nhiều. Tỉ như lúc này, A Man đi ra ngoài liên hệ A Phi phiền toái hơn là lão Tần đi nhiều.
“ Lão Tần, ngươi nói cho A Phi, mấy cái địa phương này đều muốn hắn đi một chuyến, cẩn thận nghe ngóng......” Khương Tự nói lại tên những thôn trấn mà nữ quyến của các nhà phú hộ hương thân thường đến mà tiểu sa di nhắc tới một lần, cuối cùng nhấn mạnh, “ Đi xem Đại Dương trấn trước.”
Lão Tần ôm quyền, quay đầu rời đi.
“Cô nương, thật sự còn có rất nhiều cô nương mất tích sao?” Trên đường cùng Khương Tự về khách phòng, A Man nhịn không được thấp giọng hỏi.
Nữ nhi của Tú nương tử tất nhiên bị Trường Hưng Hầu thế tử hại chết, nhưng không nghĩ tới còn có nữ tử khác bị hại, Trường Hưng Hầu thế tử thật sự là phát rồ!
“ Trở về nói.” Khương Tự thản nhiên nói.
Chờ đến buổi trưa, Khương Trạm liền tới gọi người.
“ Tứ muội, có sư phụ đưa tới cơm chay, muội qua đây ăn chung luôn đi.”
Khương Tự theo Khương Trạm đến căn phòng cách vách, lại phát hiện Úc Cẩn cũng ở đó.
Nàng không khỏi nhìn về phía Khương Trạm.
Khương Trạm cười cười: “ Đi ra ngoài cũng không chú ý nhiều như vậy, cơm chay này vẫn là do Dư Thất ca đặt trước, nghe nói thức ăn chay hạng nhất của chùa Linh Vụ rất nổi danh, chúng ta vừa vặn nếm thử xem.”
“ Muội kỳ thật chưa đói lắm, nhị ca cùng Dư công tử từ từ ăn đi.”
Khương Tự quay người muốn đi, bị Khương Trạm kéo lại ống tay áo.
“ Tứ muội, không ăn cơm đầy đủ sẽ đau dạ dày.”
Thấy Khương Trạm làm mặt quỷ cầu xin tội nghiệp vô cùng, Khương Tự rốt cuộc mềm lòng gật đầu.
Khương Trạm cực vui, lôi kéo Khương Tự ngồi xuống bên người, ân cần đưa bát đũa qua, còn đem một chén canh nhỏ đặt tới trước mặt nàng: “ Tứ muội, nếm thử món sốt này đi. Nghe nói thức ăn này vốn là rau dại, bởi vì làm thành món sốt hương vị thực sự ngon, chùa miếu đặc biệt khai trồng một mảnh ở sau núi đó, bình thường khách hành hương đến chùa Linh Vụ ở tất phải ăn món sốt này.”
Úc Cẩn một tay đặt ở trên bàn cơm, lông mày nhíu lại.
Ân cần đều để Khương Trạm hiến, hắn còn làm cái gì?
Đại cữu ca đau muội muội như vậy, hoàn toàn gia tăng độ khó cho hắn mà.
“ Nhị ca không cần quản muội, muội cũng không phải tiểu hài tử.” Khương Tự lau tay, nhận lấy đũa.
“ Tới tới tới, chúng ta trước lấy trà thay rượu uống một chén.” Khương Trạm thấy Khương Tự rất nể tình nguyện ý cùng Úc Cẩn hòa hoãn quan hệ, tâm tình cực kỳ vui mừng, chớp chớp mắt với Úc Cẩn.
Hắn đã nói Tứ muội chỉ là tính tình lạnh lùng, đối với ân nhân cứu mạng hắn khẳng định sẽ yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Úc Cẩn nâng chung trà lên, cười ra hiệu với Khương Trạm.
“ Nước pha trà này là nước suối, nghe nói cũng là thứ nổi danh đãi khách trong chùa Linh Vụ, Khương cô nương nếm thử xem.”
Khương Tự nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi thả xuống, xem ở mặt mũi Khương Trạm đang ở một bên thản nhiên nói: “Hương vị không tệ.”
“ Xem ra đến chùa Linh Vụ là đúng. Có điều nơi này hơi nhỏ, ngày mai chúng ta đi dạo xung quanh đây đi.” Khương Trạm đề nghị.
Úc Cẩn cười tủm tỉm gật đầu: “Được.”
Chân đặt ở dưới bàn của Khương Tự hung hăng đạp Khương Trạm một cú.
Đây rốt cuộc là anh ruột sao? Có phải bán muội muội đi rồi còn giúp người ta kiếm tiền không?
Khương Trạm nhếch nhếch miệng, không có ý định để cho Úc Cẩn phát hiện mình bị đạp, cười khan nói: “ Trà còn rất bỏng miệng.”
Úc Cẩn cười khẽ: “ Đúng vậy, có hơi bỏng miệng. Khương cô nương, vẫn là uống món sốt ủ ấm dạ dày trước đi, đi ra ngoài rốt cuộc so ra kém thoải mái hơn trong nhà, trên mặt ẩm thực phải chú ý hơn.”
“ Đa tạ Dư công tử nhắc nhở.” Khương Tự hờ hững trả lời một câu, dùng thìa quấy quấy món sốt, múc một muỗng đưa tới bên môi, nhưng sau đó lại đình chỉ động tác.
Khương Trạm uống liền mấy ngụm, thấy Khương Tự chậm chạp bất động, khó hiểu hỏi: “Tứ muội sao không ăn? Món sốt này hương vị xác thực rất ngon.”
Khương Tự dứt khoát thả thìa xuống.
“ Làm sao vậy?” Khương Trạm càng thêm khó hiểu, lại múc một muỗng ăn, “ Ăn rất ngon mà, mùi thơm ngát bốn phía, cảm giác thật sảng khoái.”
Tứ muội còn chưa ăn, sao đã chê rồi?
Khương Tự lại múc một muỗng sốt đưa tới bên môi, chậm chạp bất động.
Lần này Khương Trạm cũng ăn không vô nữa: “ Tứ muội, nếu như không thích thì đừng ăn, chớ miễn cưỡng.”
Khương Tự nhìn chằm chằm món sốt màu sắc xanh biếc, mày đẹp càng cau càng chặt, lại một lần nữa để thìa lại trong chén, khẳng định nói: “ Mùi vị này có chút không đúng.”
“ Không đúng chỗ nào? Tứ muội muội còn chưa nếm đâu.” Khương Trạm bị Khương Tự nói đến chẳng hiểu ra sao.
Khương Tự cười cười: “ Hương vị dùng ngửi là đủ rồi, không cần nếm.”
“ Rốt cuộc làm sao không đúng?” Khương Trạm hạ đũa, mất luôn hứng thú với món ngon trước mắt.
Luôn cảm thấy bộ dáng Tứ muội không giống nói đùa, hay là có người hạ dược trong thức ăn?
Vậy hắn ăn chính là mông hãn dược hay là độc dược? Đáng chết, cũng không thể là xuân...... dược chứ?
Mắt thấy Khương nhị công tử biểu tình phong phú, sắc mặt đủ mọi màu sắc, Úc Cẩn vỗ vỗ bờ vai của hắn: “ Khương Nhị đệ vẫn nên nghe Khương cô nương nói thế nào đã đi.”
“ Tứ muội, thật sự hạ dược?”
Khương Tự nhịn không được cười lên: “ Nhị ca nghĩ đi đâu.”
“ Không phải là tốt rồi.” Khương Trạm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vừa rồi hắn ăn khá nhiều, Dư Thất ca cùng Tứ muội lại một ngụm cũng không đụng.
“ Nhưng mà món sốt này có một loại mùi thối ——” Khương Tự đồng tình nhìn Khương Trạm một chút, vẫn là đem câu phía sau nói ra, “ Hình như là mùi thi thể của động vật thối rữa sau khi hòa tan trong nước......”
Khương Trạm mặt tái đi, thấy biểu tình Khương Tự không giống nói đùa, đứng dậy tức thì xông ra ngoài, rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng nôn khan.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại có Úc Cẩn và Khương Tự.
“ Thật sự có mùi thối?” Úc Cẩn múc một muỗng sốt, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, lại không ngửi ra một chút mùi vị khác thường nào.
“Sẽ không phải là Khương cô nương trêu đùa Khương Nhị đệ chứ?” Úc Cẩn bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng này.
Khương Trạm chỉ là trong lúc vô tình giúp hắn một chút, liền thành nơi trút giận của nha đầu này?
Tầm mắt Khương Tự rơi xuống cái thìa bên môi Khương Trạm, gật đầu: “ Ừm, ta chính là trêu đùa nhị ca đó.”
Úc Cẩn cười rộ lên, môi khẽ nhếch muốn ăn muỗng sốt.
Khương Tự híp mắt nhìn, lại thấy hắn thả thìa xuống.
Nghênh đón ánh mắt hơi ngạc nhiên của thiếu nữ, thiếu niên mỉm cười: “Ta cảm thấy ngươi đang gạt ta.”
Khương Tự không khỏi cắn môi.
Địch nhân rất giảo hoạt, thông minh hơn nhị ca nhiều.
Khương Trạm trở lại, vịn khung cửa thở dốc, một hồi lâu mới bình phục tâm tình đi tới.
“ Tứ muội, muội sẽ không phải đùa ta chớ? Loại trò đùa này muội cũng mở, nhị ca muốn nổi giận rồi.”
Nhìn huynh trưởng đáng thương hề hề, Khương Tự buồn rầu nhíu mày.
Nàng cũng rất muốn nói đây chỉ là trò đùa của nàng lắm, thế nhưng cái mùi kia nàng quá quen thuộc, trước đó không lâu mới ngửi qua cơ mà.