Triệu thị lang nhìn thoáng qua Úc Cẩn, nói: “Nhị vị khâm sai có điều không biết, trấn Cẩm Lý thương vong có thể ít như thế, đều là nhờ Vương gia!”
Yến Vương?
Hai người nhất thời nhìn về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra manh mối.
Triệu thị lang giải thích: “ Sau khi điện hạ và Vương gia tới đây vốn dĩ ở tại trấn Cẩm Lý, kết quả đêm đó có thần nhân đi vào giấc mộng Vương gia, cảnh báo trấn Cẩm Lý sắp sửa phát sinh động đất. Ngày hôm sau Vương gia liền khuyên bảo bá tánh trên trấn dọn đi, lúc này mới khiến các bá tánh tránh thoát trận đại họa này ……”
Ngự Sử giám sát và Tiểu Nhạc Tử liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ.
Thế mà còn có chuyện lạ kiểu này?
Ngự Sử giám sát xuất thân từ khoa cử chính thức, đối với mấy loại chuyện này không tin tưởng lắm, sau khi hồi thần thì nhàn nhạt nói: “Triệu đại nhân mang hạ quan đi lên trấn xem một chút đi.”
Tiểu Nhạc Tử thì nhìn Úc Cẩn thêm vài lần.
Thần nhân cảnh báo cho Yến Vương?
Rốt cuộc là thần nhân không chú ý, hay là Yến Vương không chú ý đây, sao có thể vòng qua Thái Tử chứ?
Vì tò mò nên lặng lẽ liếc Thái Tử một cái, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khó chịu.
Tiểu Nhạc Tử thở dài trong lòng, càng tò mò hơn.
Thật không hiểu những người này tại sao cứ trăm miệng một lời nói thần nhân cảnh báo cho Yến Vương, việc này bảo Thái Tử để mặt mũi ở đâu bây giờ.
Thái Tử giờ phút này xác thật lại đang hối hận lần thứ một trăm.
Một chuyện vinh quang như vậy không nắm chắc, thật sự là thiên đại tiếc nuối!
Chỉ tiếc chuyện lão Thất được thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo đã sớm truyền đi, hắn không tiện ôm công lao.
Chỉ là —— hừ, trước mặt khâm sai tuần tra mà Triệu thị lang còn dám nói dối, đây là khi quân, khi nào về hắn sẽ nói cho phụ hoàng biết!
Đám người Ngự Sử giám sát từ kinh thành chạy tới đây, ra roi thúc ngựa cũng mất thời gian gần hai ngày, mà giờ phút này Cảnh Minh Đế đã nhận được bản tấu thứ hai Triệu thị lang gửi về.
Tám trăm dặm khẩn cấp đưa thư tín về, đương nhiên nhanh hơn đội ngũ tầm thường nhiều.
Có đầy đủ thời gian, phong tấu này dày hơn nhiều, nói rõ chi tiết lý do Úc Cẩn mượn danh nghĩa thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo khuyên bá tánh rời đi, lúc này mới tránh cho phần lớn người bị thương vong. Mà trên thực tế Yến Vương sở dĩ có thể sớm dự đoán được sẽ có động đất xảy ra, là bởi vì chú chó chính ngũ phẩm - Khiếu Thiên tướng quân.
Cảnh Minh Đế cầm bản tấu thật dày, ngạc nhiên lẫn may mắn.
Ngạc nhiên chính là một con chó thế mà có thể biết trước động đất, may mắn thì là bá tánh trấn Cẩm Lý có thể tránh thoát một trận tai họa, mấy người Thái Tử cũng bình an vô sự.
Nếu đám người Thái Tử vẫn luôn ở trên trấn, hậu quả thật không dám tưởng tượng……
Cảnh Minh Đế rùng mình một cái, thầm nghĩ: Chờ đoàn người Thái Tử hồi kinh, nhất định phải hỏi xem là hỗn trướng nào đề nghị ở lại trấn Cẩm Lý, quả thực là sao chổi!
Cảnh Minh Đế âm thầm ghi nhớ món nợ này, nói với Phan Hải: “Ngươi còn nhớ Khiếu Thiên tướng quân mà mấy năm trước trẫm phong không?”
Phan Hải hơi giật mình: “Ngài là nói đại khuyển mà Yến Vương nuôi?”
Cảnh Minh Đế liếc hắn một cái, sửa đúng nói: “Đó cũng là mệnh quan triều đình.”
Phan Hải kéo khóe miệng, cười nói: “Nô tỳ sai rồi, nhất thời đã quên công lao của Khiếu Thiên tướng quân.”
Cảnh Minh Đế thả tấu xuống, thở dài nói: “Lần này may mà có Khiếu ái khanh, chờ bọn họ hồi kinh, trẫm muốn triệu Khiếu Thiên tướng quân vào cung gặp mặt.”
Khiếu ái khanh?
Phan Hải run rẩy mí mắt, không dám cười, thuận thế nịnh: “Đều là Hoàng Thượng nhân đức, mới có Khiếu Thiên tướng quân dũng mãnh phi thường như vậy hiện thế. Khiếu Thiên tướng quân và Trạng Nguyên lang năm ngoái trúng liền Tam nguyên giống nhau, đều là điềm lành của triều đình ta.”
Cảnh Minh Đế nghe mà liên tục gật đầu.
Chuyện không vui quá nhiều, điềm lành càng nhiều càng tốt.
Chỉ là —— Vì sao điềm lành lại xuất hiện ở chỗ lão Thất?
Ý niệm này chợt lóe mà qua, lại bị Cảnh Minh Đế đè xuống.
Vô luận như thế nào, có thể cứu được nhiều người như vậy đều là chuyện cực tốt, khi nào về nhất định phải thưởng.
“Phan Hải, ngươi nói chức quan của Khiếu Thiên tướng quân có phải nên thăng lên hay không?”
Phan Hải chắp tay thi lễ: “Hoàng Thượng thánh minh.”
Dù sao cũng là một con chó, Hoàng Thượng tự quyết định thôi.
Dưới sự dẫn dắt của đám người Triệu thị lang, Ngự Sử giám sát và Tiểu Nhạc Tử nhìn thấy trấn Cẩm Lý sau khi xảy ra trận động đất.
Tiểu Nhạc Tử khiếp sợ há to miệng: “ Lại nghiêm trọng như thế này?”
Cái trán của Ngự Sử đều là mồ hôi lạnh, liên thanh truy vấn: “Thật sự chỉ thương vong mấy chục người?”
Triệu thị lang nói: “Vong sáu mươi mốt người, may mắn còn sống một người. Trước mắt đã thanh lý sạch sẽ hai mươi ba cỗ thi thể, số thi thể còn lại thanh lý khó khăn tương đối lớn……”
“Người sống sót ở đâu?” Đến lúc này, Ngự Sử giám sát đã không chút nghi ngờ tính nghiêm trọng của trận động đất này.
Trận động đất này phát sinh vào đêm khuya, lúc mọi người đang ngủ say, nếu lúc ấy bá tánh đều đang ở trên thị trấn, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Triệu thị lang nói: “Người sống sót là một nữ đồng ba tuổi, là Vương gia tự mình cứu ra, đã đưa đến trấn Ô Kê cho đại phu chăm sóc. Nếu khâm sai muốn gặp, chờ trở lại trấn Ô Kê là có thể gặp được.”
Ngự Sử giám sát gật gật đầu, tầm mắt dời khỏi cảnh phế tích hoang tàn khắp nơi, nói với Triệu thị lang: “Tạm thời không vội trở về, hạ quan còn muốn đi xem tình hình an trí của những bá tánh trấn Cẩm Lý gặp tai hoạ nữa.”
Ngự Sử giám sát tuy cấp bậc thấp, nhưng quyền lực lại lớn, đặc biệt là Ngự Sử phụng chỉ xuất hành này, trăm triệu không thể đắc tội.
Đương nhiên, nội thị như Tiểu Nhạc Tử lại càng không thể đắc tội.
Triệu thị lang tự mình dẫn đường, dẫn hai vị khâm sai tới nơi tạm thời thu xếp cho bá tánh trấn Cẩm Lý.
“Triệu đại nhân cứ đi làm việc đi, hạ quan tùy tiện đi xem một chút.”
Triệu thị lang quả thật còn có rất nhiều chuyện phải an bài, trong lòng biết Ngự Sử giám sát đây là muốn tránh ông tra xét tình huống, cực kỳ thức thời tránh đi.
Mấy ngày nay ông tự nhận không thẹn với lòng, đã làm hết sức có thể, không sợ bất luận kẻ nào tới tra.
Ngự Sử giám sát muốn tra đương nhiên không phải Triệu thị lang, mà là chuyện thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo Yến Vương.
Chuyện ly kỳ như vậy, ông còn chứa lòng nghi ngờ.
Tùy tiện ngăn lại một bá tánh, Ngự Sử giám sát hỏi: “Lão bá chính là người của trấn Cẩm Lý?”
Mấy ngày nay gặp được nhiều quan viên, ngay cả Vương gia cũng có thể nhìn thấy mỗi ngày, lão hán đã sớm không còn quá nhiều sợ hãi, nghe vậy trả lời: “Tất nhiên phải rồi, nơi này ngoại trừ các đại nhân ra, còn lại đều là người trên trấn ta.”
“Xin hỏi lão bá, vì sao các ngươi dọn khỏi thị trấn trước khi có động đất?”
Lão bá nghe xong lập tức quỳ xuống, dập đầu với một phương hướng nào đó.
Phản ứng này làm Ngự Sử giám sát ngẩn ngơ, không khỏi nhìn về phía Tiểu Nhạc Tử.
Đây là tình huống gì vậy?
Nếu nói gặp được quan lão gia nên sợ hãi, vậy hẳn phải dập đầu ngay từ đầu chứ, giờ này mới phản ứng có phải có hơi chậm tiêu không?
Lại nói, phương hướng không đúng nha.
Lão bá bò dậy, lau khóe mắt nói: “Đại nhân chớ trách, tiểu dân vừa nghe ngài hỏi như vậy, tâm tình quá kích động. Những người trên trấn chúng ta có thể sớm rút lui, đều là nhờ Vương gia a ……”
Nghe lão bá ca ngợi Yến Vương trọn vẹn một khắc, Ngự Sử giám sát không thể nhịn được nữa xua tay: “Lão bá có thể đi làm việc rồi.”
Đợi lão bá đi rồi, Ngự Sử giám sát và Tiểu Nhạc Tử liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến: Trải qua chuyện này, mỹ danh của Yến Vương chỉ sợ sẽ lan truyền khắp thiên hạ.