Thôi Dật đỏ bừng mắt, nắm đấm không ngừng: “Hoàng tử liền có thể tùy tiện giết người? Ta đây liền tiến cung cầu kiến cữu cữu, xin ngài ấy chủ trì công đạo cho Minh Nguyệt!”
Quẳng xuống lời này, Thôi Dật xoay người bỏ đi.
Tương Vương vừa nghe đã bị dọa ngốc, vừa đuổi theo vừa kêu: “Thôi Dật, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Hắn rơi lại một bước, mắt nhìn khoảng cách với Thôi Dật càng kéo càng xa, không khỏi hô to một tiếng: “Giúp ta ngăn hắn lại!”
Thôi Dật đi vừa khóe là phương hướng chỗ Úc Cẩn.
Nghe Tương Vương hét lên, Úc Cẩn nhích sang bên cạnh, gần như là trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng Thôi Dật đâu.
Tương Vương ngẩn ngơ, đuổi không kịp Thôi Dật, đỏ mắt tìm Úc Cẩn tính sổ: “Lão Thất, ngươi là cố ý thả hắn đi tìm phụ hoàng cáo trạng, có phải không?”
Người đối diện nhếch khóe môi cười nhạt: “Bát đệ, ngươi tốt nhất thanh tỉnh một chút, không cần nổi điên. Lẽ nào ngươi cảm thấy đến lúc này rồi còn có thể gạt phụ hoàng?”
Lúc này một đạo thanh âm xen vào: “Đương nhiên không thể giấu diếm Hoàng Thượng. Vụ án này là Hoàng Thượng phân phó hạ quan điều tra, hiện giờ cũng có thể kết án, cho dù Thôi công tử không đi cầu kiến Hoàng Thượng, hạ quan cũng muốn tiến cung bẩm báo với Hoàng Thượng.”
Tương Vương nhìn Chân Thế Thành vân đạm phong khinh, lại nhìn Úc Cẩn cũng vân đạm phong khinh, sợ hãi bắt đầu lan tràn: “Các ngươi ——”
Lúc tuyệt vọng, hắn theo bản năng nhìn Tề vương.
Trong lòng Tề Vương lộp bộp một tiếng.
Lão Bát đang ở biên giới sụp đổ, nếu lý trí mất khống chế, sẽ không lôi cả hắn vào chứ?
Vừa nghĩ như vậy, Tề vương nhất thời bỏ đi ý niệm định đứng ngoài cuộc, nhẹ giọng an ủi: “Bát đệ, ngươi vẫn nên thành tâm nhận sai với phụ hoàng đi, phụ hoàng khoan dung độ lượng, chắc hẳn sẽ không trách phạt quá nặng……”
Không cho lão Bát chút hy vọng là không được.
“Thật sao?” Nghe Tề Vương nói, cảm xúc sắp sụp đổ Tương Vương như bắt được cọng rơm cứu mạng, liên thanh hỏi.
Tề Vương khẳng định gật gật đầu.
Dù sao người giảng giải sẽ không chết, chỉ cần lão Bát hiện tại không nổi điên là được.
Mà Lỗ Vương thì bĩu môi, thầm nghĩ lão Bát ngày thường thoạt nhìn cũng không ngu lắm, thế mà giờ lại tin lời lão Tứ nói?
Hắn chỉ nhẹ nhàng đánh phế Thái Tử vài cái, thân vương liền hàng xuống Quận vương, mà lão Bát chính là giết cháu gái ngoại của phụ hoàng, phụ hoàng sẽ nhẹ nhàng buông tha mới là lạ.
Hắn hôm nay ra cửa nghe Hỉ Thước kêu liền đoán có chuyện tốt, không nghĩ tới lại ứng trên người lão Bát.
Chờ phụ hoàng trừng phạt xuống, hắn rốt cuộc không còn đứng bét nữa.
Giờ khắc này, Lỗ Vương nhẹ hít một hơi, rất có cảm giác nở mày nở mặt.
“Người tới, dọn sạch sẽ hiện trường.” Chân Thế Thành phân phó xuống, chắp tay với mấy người Úc Cẩn, “ Vụ án đã phá, hạ quan liền cáo từ trước.”
Ông phải nhanh chân đi bẩm báo với Hoàng Thượng, còn về hung thủ —— dù sao cũng là hoàng tử, xử trí như thế nào đều có Hoàng Thượng quyết định, không cần ông trói người bây giờ.
Trơ mắt nhìn Chân Thế Thành rời đi, Tương Vương như nổi điên chạy ra ngoài.
Hắn không thể ngồi chờ chết, hắn muốn giải thích với phụ hoàng!
Rất nhanh Tương Vương đã chạy xa, lưu lại vài vị Vương gia hai mặt nhìn nhau.
Lỗ Vương liếm liếm môi, dẫn đầu mở miệng: “Nếu không, chúng ta cũng theo sau nhìn xem?”
Tần Vương cười khổ: “Hôm nay chúng ta đều ở hiện trường, chờ Chân đại nhân bẩm báo với phụ hoàng xong, phỏng chừng sẽ truyền chúng ta hỏi chuyện……”
Ngụ ý, không đi cũng phải đi.
Úc Cẩn vẻ mặt bình tĩnh, không có lên tiếng.
Đồng dạng không lên tiếng còn có Thục Vương cùng Tề Vương.
Ánh mắt Thục Vương lướt qua chó lớn bên cạnh Úc Cẩn, không dấu vết rơi xuống trên người Tề Vương, trong lòng vừa là may mắn lại vừa nghĩ mà sợ.
Thi cốt Thôi Minh Nguyệt là Nhị Ngưu tìm được!
Nát đến chỉ còn một bộ bạch cốt lại còn có thể bị Nhị Ngưu tìm ra, nếu nói trong đó không có bút tích của lão Thất, hắn một vạn lần không tin.
May mà nghe mẫu phi khuyên bảo tạm thời lui một bước, mặc lão Tứ với lão Thất ác đấu, hiện tại xem ra lão Thất đủ tàn nhẫn, vừa ra tay đã chặt đứt cánh tay của lão Tứ.
Giờ khắc này, Thục Vương kiên định một ý niệm: Từ nay về sau càng phải ẩn nhẫn hơn, nếu không hoàn toàn nắm chắc, tuyệt không thể cùng lão Thất đối đầu chính diện. So với lão Tứ luôn nghĩ rập khuôn, thì lão Thất không ra bài theo lẽ thường đáng sợ hơn nhiều.
Mà trong lòng Tề Vương cũng cuồn cuộn sóng to gió lớn, lâm vào kinh sợ sâu sắc.
Chuyện hôm nay có liên quan đến lão Thất là khẳng định, nhưng lão Thất làm sao lại biết Thôi Minh Nguyệt bị Lão Bát giết hại sau đó giấu thi trong giếng hoang?
Nếu như vào lúc Thôi Minh Nguyệt mất tích lão Thất đã biết được, mà lại lưu lại đến lúc này mới vạch trần đối phó hắn, tâm kế như thế thật là quá đáng sợ.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi không có biểu tình lại có vài phần tương tự mình kia, Tề Vương cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Ngự Thư phòng.
Cảnh Minh Đế buông quyển sách, xoa xoa khóe mắt.
Phan Hải nhìn thấy động tác của Cảnh Minh Đế, không khỏi khẩn trương.
Kế tiếp Hoàng Thượng sẽ không phải lại hỏi vấn đề cũ rích: Mắt trái nhảy tai hay là mắt phải nhảy tai?
Cũng may lần này Cảnh Minh Đế không khó xử lão tâm phúc, mà là hỏi: “Mấy người bọn nó đều đi Tương Vương phủ?”
Phan Hải vội nói: “Dạ, mấy vị Vương gia đều đi.”
Cảnh Minh Đế vừa lòng gật gật đầu.
Mấy tiểu tử coi như không tồi, không bởi vì lão Bát gặp nạn mà tránh còn không kịp, xem như còn vài mấy phần tình nghĩa huynh đệ.
Theo Cảnh Minh Đế thấy thì, tuy rằng Tương Vương làm ra việc mất mặt xấu hổ ở trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu, càng bởi vì nhớ thương thân phận con trai Hoàng Hậu mà làm ông tức giận, nhưng người trẻ tuổi trong lòng buồn khổ uống nhiều thất thố cũng là bình thường.
Dù sao cũng là con của mình, có ghét bỏ lại có thể vứt đi hay sao?
Sau khi phạt xong lãnh đạm cũng là phải, tương lai nếu như đồ hỗn trướng này có tiến bộ, một lần nữa cho sắc mặt tốt cũng được.
Lúc này văn võ bá quan tránh xa Tương Vương Cảnh Minh Đế có thể lý giải, nhưng nếu đổi thành các nhi tử khác, khó tránh khỏi cảm thấy tâm tính lương bạc.
Mà biểu hiện của mấy vị hoàng tử hôm nay, không thể nghi ngờ làm lão Hoàng Thượng rất tán thành.
Đúng lúc này, một người nội thị tới báo: “Hoàng Thượng, Thuận Thiên phủ doãn cùng Thôi công tử cầu kiến.”
Vừa nghe Thuận Thiên phủ doãn, đuôi lông mày Cảnh Minh Đế khẽ nhúc nhích.
Lão Chân?
Gần đây không xảy ra vụ án trọng yếu nào, lão Chân tới tìm ông làm gì?
Còn về Thôi công tử, bởi vì bị tên tuổi Chân Thế Thành dành mất chú ý, Cảnh Minh Đế nhất thời cũng chưa nghĩ ra là người nào.
Hơi suy tư, Cảnh Minh Đế liền nói: “Mời vào.”
Người khác cầu kiến còn có thể không gặp, nếu là cuồng phá án lão Chân, vậy thì nhất định phải gặp.
Rất nhanh Cảnh Minh Đế liền nhìn thấy Chân Thế Thành chòm râu bồng bềnh, cùng với Thôi Dật hai mắt đỏ au.
“Dật Nhi, sao lại là ngươi?” Nhìn thấy Thôi Dật, Cảnh Minh Đế ngẩn ra.
Thôi Dật đột nhiên quỳ xuống, khàn giọng nói: “Hoàng Thượng, cầu xin ngài làm chủ cho Minh Nguyệt!”
Tay ăn chơi đã từng tùy hứng làm bậy nằm rạp trên mặt đất, cảm nhận được cái gì gọi là thói đời nóng lạnh, ngay cả tiếng “Cữu cữu” cũng không kêu ra miệng.
Gã là ngoại tôn tử của Hoàng Thượng, đứa cháu trai Thái Hậu có thể nhớ tên, đã từng dễ dàng tiến cung, nhưng vừa rồi tiến cung cầu kiến lại bị ngăn ở ngoài cửa, vẫn là đi theo sau Chân đại nhân vừa chạy tới mới có thể đi vào.
Cảnh Minh Đế càng thêm kinh ngạc, thân mình hơi nghiêng về trước hỏi: “Dật Nhi, ngươi nói rõ ràng, cái gì gọi là làm chủ cho Minh Nguyệt?”
Thôi Dật ngẩng đầu lên, mắt hổ rưng rưng: “Hoàng Thượng, Minh Nguyệt không phải mất tích, mà là bị Tương Vương giết hại!”