Giờ phút này bọn họ cảm kích Úc Cẩn đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có không ngừng dập đầu phát tiết cảm xúc căng thẳng đến mức tận cùng.
Bọn họ thậm chí lạy không phải Úc Cẩn, mà là chỉ vì một lựa chọn sai lầm mà sống dưới vận mệnh.
Đặc biệt là người nhìn thấy thị trấn quen thuộc trở thành một bãi phế tích, càng thêm cảm thấy có thể còn sống là may mắn cỡ nào.
“Vương gia, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Lý chính đã bội phục Úc Cẩn sát đất, nói gì nghe nấy.
“ Người trở lại thị trấn nhiều không?”
“Những người đó trong nhà có nam nhân trở về, hoặc là có huynh đệ thúc bá trở về, cứ ầm ỹ muốn đi về, bị tiểu lão nhân cản lại.”
Úc Cẩn gật đầu: “Lý chính làm rất tốt. Bình thường mà nói, sau khi một nơi phát sinh động đất, khả năng sẽ có mấy lần dư chấn, hơn nữa hiện tại trời còn chưa sáng, trở về chẳng những không làm nên chuyện gì, còn có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
Lý chính may mắn lau mồ hôi một phen, quát: “Đều nghe Vương gia nói rồi chứ, trước hừng đông đừng nghĩ chạy về thị trấn! Trước đó Vương gia nói có động đất, vừa khuyên bảo vừa xuất bạc, vậy mà vẫn có người chết sống đòi về. Hiện tại thế nào? Lần này, các ngươi nhất định phải nghe Vương gia!”
“Chúng ta nghe Vương gia……” Bá tánh trên trấn nhao nhao hô, có mang theo nghĩ mà sợ, có mang theo tiếng khóc thút thít.
Vùng đồng nội một vùng tối đen, chỉ có một loạt bó đuốc chiếu sáng bốn phía, có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng lẫn nhau.
Úc Cẩn không nhìn những người đó nữa, nói với lý chính: “Các ngươi trước nghỉ ngơi một lát đi, chờ trời sáng còn có rất nhiều việc phải làm.”
“Vậy Vương gia ——”
“Chúng ta đi về trước, chờ tới trời sáng sẽ dẫn nhân thủ tới đây.”
Lý chính ân cần tiễn đám người Úc Cẩn đi rất xa: “Trời tối đường trơn, Vương gia đi mạnh khỏe.”
Lần này tiễn, là thành tâm phát ra từ phế phủ.
“Lý chính chớ tiễn.”
Úc Cẩn khoát tay, mang theo đám người Triệu thị người rời đi.
Trở lại trấn Ô Kê mọi người không đi ngủ, mà là tập trung lại thương nghị.
" Trấn Cẩm Lý thật sự đã xảy ra động đất, cứ như vậy, số bạc mà Vương gia hứa hẹn cho bá tánh trên trấn sẽ có sắp xếp ……” Một quan viên Hộ Bộ không biết là cảm khái, hay là nhẹ nhàng thở ra.
Hộ Bộ quản lý bạc cứu tế, tuy có lời nói của Yến Vương trước đó, nhưng trở lại kinh thành Yến Vương vạn nhất không nhận, đến cuối cùng khoản thiếu hụt này vẫn rơi xuống trên đầu Hộ Bộ bọn họ, đến lúc đó sẽ chỉ biết khóc không nước mắt.
Giờ xảy ra động đất, vậy thì khác rồi. Triều đình vốn có trợ cấp tiền bạc cho dân chúng sau đại tai, có lúc thậm chí sẽ trợ cấp cả lụa gấm.
“Hiện tại là lúc nghĩ đến vấn đề này sao?” Triệu thị lang trừng mắt mắng cấp dưới một câu, tâm tình lại còn phức tạp hơn cấp dưới.
Nếu trấn Cẩm Lý cái gì cũng không phát sinh, lần lăn lộn này bọn họ sẽ thành chê cười, truyền tới trong tai Hoàng Thượng cũng không thể thiếu quở trách, mà hiện tại ——
Ngẫm lại lý chính nói trấn Cẩm Lý thành một bãi phế tích, mà trấn Cẩm Lý có hơn một ngàn dân cư lại sống sót tám chín phần mười, chiến tích này thật sự quá kinh người……
Triệu thị lang thật sự không thể nghĩ tiếp nữa.
Động đất chung quy vẫn có người bị thương vong, không nên là chuyện đáng để cao hứng.
Thấy đám người tụ tập một chỗ hưng phấn thương nghị không biết định thảo luận đến khi nào, Úc Cẩn không có bao nhiêu kinh nghiệm trùng kiến sau đại tai liền đứng dậy: “Các vị đại nhân chậm rãi thương nghị, tiểu vương đi nghỉ ngơi trước.”
Úc Cẩn vừa đi, lưu lại đám người hai mặt nhìn nhau, không biết ai nói một câu: “Nếu không chúng ta cũng giải tán đi, cứu tế cũng phải đợi nhìn thấy tình hình tai nạn ở trấn Cẩm Lý rồi mới nói được.”
“Ừ, giải tán đi.”
Bất tri bất giác, thiếu sự tồn tại của Úc Cẩn, buổi thảo luận lại có chút không dậy nổi.
Trở lại phòng Triệu thị lang nằm ở trên giường không tính là thoải mái lật qua lật lại mấy lần, nhất thời không buồn ngủ, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cửa sổ mở rộng, bên ngoài tối đen.
Trấn Cẩm Lý đã xảy ra động đất, như vậy thần tích Yến Vương có thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo sẽ lan truyền khắp thiên hạ……
Nét mặt Triệu thị lang phức tạp, không biết nghĩ đến cái gì, rốt cuộc từ từ thiếp đi.
Hôm sau trời còn chưa sáng, mọi người đã vội vàng thức dậy, điều binh sĩ tới chuẩn bị chạy tới trấn Cẩm Lý cứu tế.
Phản ứng đầu tiên của Thái Tử chính là cự tuyệt.
Cứu tế vừa vất vả vừa nguy hiểm, hắn mới không muốn đi xem náo nhiệt.
Vẫn là nội thị khuyên nhủ: “Điện hạ, bây giờ động đất vừa mới phát sinh, chính là thời điểm dễ dàng làm những bá tánh đó cảm tạ nhân đức của ngài, ngài nếu không đi, chẳng phải tiện nghi Yến Vương?”
Thái Tử do dự một chút.
Nội thị nói có vài phần đạo lý, hắn ra ngoài một chuyến, đương nhiên cũng muốn có thanh danh tốt, chẳng qua là cảm thấy thanh danh tốt không quan trọng bằng an toàn tính mạng thôi.
Nếu như không có nguy hiểm ——
Nội thị giống như đoán được Thái Tử lo lắng cái gì, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, con chó kia của Yến Vương không phải có thể biết trước nguy hiểm sao. Có nó ở đó, một khi có nguy hiểm là có thể phát hiện sớm, đến lúc đó chúng ta lại rời đi là được.”
Thái Tử nhất thời bị thuyết phục, không vui nói: “Cái gì chó này chó nọ? Đó là Nhị Ngưu, đường đường chính quan ngũ phẩm, nói ra không kém hơn các ngươi bao nhiêu đâu.”
Nội thị yên lặng giật giật khóe miệng.
Điện hạ còn không chưa ôm Nhị Ngưu tới tay đâu, chưa gì đã giữ gìn rồi.
Làm người bầu bạn với Thái Tử hơn hai mươi năm, nội thị tự nhiên biết Thái Tử đã động tâm tư với Nhị Ngưu.
Thái Tử không để ý nội thị nữa, đi đến chỗ của Úc Cẩn: “Thất đệ, hôm nay Nhị Ngưu sẽ cùng đi chứ?”
Tầm mắt của Úc Cẩn rơi xuống trên mặt Thái Tử, khẽ gật đầu: “Sẽ đi.”
Thái Tử lộ ra tươi cười: “ Vậy ta cũng đi.”
Úc Cẩn: “……”
Chữ “Cũng” này Thái Tử dùng rất tuyệt.
Tính cả Thái Tử bên trong, một đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới nơi bá tánh trấn Cẩm Lý đặt chân, cùng những người muốn trở về trấn chạy tới trấn Cẩm Lý xem tình hình.
Nơi này đến trấn Cẩm Lý chỉ tốn thời gian hai khắc, lại đang nóng vội nên tăng nhanh tốc độ, thời gian đến nơi càng ngắn hơn.
Sau khi tới nơi, mọi người nhất thời trầm mặc.
Dưới tia nắng ban mai, toàn bộ cảnh tượng trước mắt rõ ràng chấn động hơn xa so với đêm qua tới.
Trấn nhỏ vốn náo nhiệt phồn hoa nay đã thành một bãi phế tích, phóng mắt nhìn lại cơ hồ không có phòng ốc còn nguyên vẹn, trong không khí tràn ngập hỗn hợp bùn đất thoang thoảng cùng mùi máu tanh kỳ quái.
Lấy lý chính cầm đầu bá tánh trấn Cẩm Lý bịch bịch quỳ xuống, quỳ rạp trên đất khóc rống.
Bọn họ hoàn toàn không có cách nào khống chế được bi thương.
Lựa chọn trở lại thị trấn có hơn trăm người, ít nhiều đều có quan hệ họ hàng. Cho dù không có thân nhân mất mạng trong trận động đất này, nhưng gia viên bị hủy cũng đủ để khiến hán tử sáu thước khóc lóc thảm thiết.
Đây là nơi bọn họ sinh sống nhiều thế hệ, hiện giờ lại thành nhân gian luyện ngục.
Chia ra từng đội ngũ, mọi người bắt đầu tiến vào thị trấn tìm kiếm người sống sót.
Binh sĩ tiến vào trấn Cẩm Lý bởi vì có kinh nghiệm khi cứu viện ở huyện Tiền Hà nên tìm kiếm đâu ra đấy. Mà so với binh sĩ bình tĩnh, thì bá tánh trấn Cẩm Lý lại yếu ớt hơn, đặc biệt là nhìn thấy thi thể tàn tạ trong đống phế tích luôn nhịn không được sụp đổ khóc rống.
Thái Tử ở cạnh thị trấn chờ đến nhàm chán, nói với Úc Cẩn: “Thất đệ, ta đến nơi những người này tạm thời đặt chân nhìn xem sao.”
“Nhị ca đi đi.”
Thái Tử liếc Nhị Ngưu một cái: “Có thể đem Nhị Ngưu ——”
Lời còn chưa dứt, liền nhận được một cái liếc xem thường Nhị Ngưu lia tới, đại cẩu vẩy lông chạy tới một chỗ phế tích